CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 205

— Anh sẽ chỉ ăn một món thôi. – Tôi nói, khi người hầu bàn

mang theo bản thực đơn đi tới.

Nàng gạt hắn sang một bên bằng một cử chỉ nhẹ nhàng.
— Không, không, em không bao giờ ăn thứ gì vào bữa trưa cả.

Em chỉ nhấm nháp một miếng thôi, em không bao giờ ăn hơn,
và em ăn là để lấy cớ chuyện trò thôi, chứ không nhằm mục
đích nào khác. Có lẽ em không thể ăn gì thêm nữa trừ khi họ có
món măng tây to kia. Em sẽ ân hận phải rời Pa-ri mà không
được nếm chút măng tây nào.

Tôi đâm chột dạ. Tôi đã trông thấy măng tây ở các cửa hiệu và

tôi biết măng tây đắt kinh khủng. Tôi vẫn thường nuốt nước
miếng mỗi khi trông thấy chúng.

— Bà đây muốn biết xem anh có măng tây to không? – Tôi bảo

người hầu bàn.

Tôi cố hết sức muốn làm cho người hầu bàn trả lời là không

có. Nhưng một nụ cười vui vẻ đã nở trên khuôn mặt to bự trông
như mặt thầy tu của hắn. Hắn bảo đảm với tôi rằng nhà hàng có
măng tây to, tuyệt, mềm đến kỳ diệu!

— Em không đói tí nào, - vị khách của tôi thở dài, - Nhưng

nếu anh cứ nài mãi thì em cũng không nề hà nếm vài miếng
măng tây.

Tôi gọi món măng tây.
— Thế anh không ăn tí măng nào à?
— Không, anh không bao giờ ăn măng tây cả.
— Em biết là có những người không thích măng tây. Thực tế,

anh đã làm hại khẩu vị của anh vì cái món thịt cừu anh ăn đấy.

Chúng tôi đợi cho món măng tây được dọn ra. Tôi đâm

hoảng. Bây giờ không còn là vấn đề tôi còn được bao nhiêu tiền
để sống đến cuối tháng nữa, mà là không biết tôi có đủ tiền để
thanh toán nữa không. Thật là xấu hổ nếu tôi bị thiếu mười
quan và buộc phải hỏi vay vị khách của tôi. Tôi không thể hạ
mình xuống tới mức làm điều đó được. Tôi biết rõ tôi có bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.