CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 223

hành và nàng lại cận kề cái chết. Nàng tuyên bố hoàn toàn bơ vơ
nếu không có người đàn ông nào trông nom cho nàng và với sức
khoẻ suy yếu nàng không biết sẽ phải làm thế nào để nuôi dậy
cho đứa con gái đáng thương của nàng nên người. Bạn hỏi tại
sao nàng không tái giá ? - " Ôi, với một quả tim bệnh hoạn như
thế, tôi nói chuyện cải giá thế nào được ? " mặc dầu nàng biết là
Tom hẳn ước mong cho nàng bước đi bước nữa. Có lẽ đó là điều
tốt nhất nàng nên làm vì Iris, nhưng thử hỏi ai là người chịu
đèo bồng một bệnh nhân yếu đau như nàng ? Kể cũng lạ là lại có
nhiều thanh niên tỏ ra sẵn sàng đóng vai này và chỉ một năm
sau khi Tom lìa đời nàng ưng thuận cho George Hobhouse dẫn
nàng đến nhà thờ. Chàng là một người khôi ngô, tráng kiện, lại
cũng không đến nỗi túng thiếu. Tôi chưa thấy ai tỏ vẻ hân hoan
bằng George khi được vinh hạnh chăm sóc cho con người bé
bỏng, yếu đuối đó.

"Em sẽ chẳng sống lâu để làm phiền anh mãi đâu" nàng nói.
Chàng là một quân nhân, lại có tham vọng, nhưng chàng đã

từ chức. Sức khoẻ của Louise bắt buộc nàng phải nghỉ mùa đông
ở Monte Carlo, và mùa hè ở Deauville. Chàng hơi ngần ngại khi
nghĩ tới sự nghiệp dang dở và lúc đầu Louise nhất định bịt tai
không muốn nghe nói tới chuyện từ chức nhưng cuối cùng
nàng chịu nhượng bộ như nàng vẫn nhượng bộ xưa nay và
chàng chuẩn bị để những năm hiếm hoi cuối đời nàng được
phần nào có hạnh phúc.

"Cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu" nàng nói. "Em sẽ cố gắng

để không làm phiền anh."

Trong hai, ba năm sau đó, mặc dầu mang một quả tim bệnh

tật, Louise đã thành công trong việc ăn diện, nhởn nhơ đi dự
những buổi tiếp tân vui nhộn nhất, phóng tâm bài bạc, khiêu
vũ và cả tình tứ với những chàng thanh niên dong dỏng cao
nữa. Nhưng George không có cái khả năng chịu đựng bền bỉ
như người chồng thứ nhất của Louise. Đôi khi chàng phải tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.