CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 240

con và ở phía bên kia của lò sưởi là một người đàn ông già nua
ngồi trong chiếc ghế. Ông ta trông rất gày gò, cảm tưởng như
chỉ còn da bọc xương giống như đang khoác một chiếc áo cũ kỹ
và quá rộng lên người. Khuôn mặt của ông nhăn nheo vàng
bủng và răng của ông đã rụng gần hết.

Tôi tiến đến bắt tay ông.
— Tôi rất mừng khi thấy ông đã trở về bình yên vô sự, ông

Meadows - tôi nói với ông ta.

— Thuyền trưởng Meadows - ông đính chính lại.
— Ông đã cố gắng đi bộ vào đến nhà đấy, đứa cháu Albert nói.

Khi xe đến lối vào nhà, ông đã bắt cháu dừng xe lại và ông muốn
đi bộ vào nhà.

— Mọi người nên biết rằng đã từ hai năm nay tôi không bước

chân khỏi giường! Họ đã chuyển tôi xuống một chiếc băng ca để
đưa ra xe ô tô. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ còn có
thể đi được, nhưng khi tôi nhìn thấy những hàng cây du này
trên lối vào nhà thì tôi nghĩ đến người em của tôi đã từng rất rất
tự hào vì hàng cây này và tôi bỗng cảm thấy muốn bước đi. Tôi
rời căn nhà này đã năm mươi hai năm, ra đi trên đôi chân của
mình trên lối đi này và giờ đây tôi cũng muốn quay trở về nhà
trên chính đôi chân của mình.

— Theo tôi như thế là không tốt đâu, bà Meadows nói.
— Điều đó làm cho tôi thấy thoải mái. Đây là lần đầu tiên sau

mườinăm tôi lại cảm thấy mình mạnh khỏe. Tôi sẽ chết sau bà
đấy, Emily.

— Đừng có tin chắc quá như thế!-bà trả lời.
Tôi nghĩ rằng đã từ nhiều năm nay chưa có ai gọi bà Meadows

bằng tên thời con gái của bà. Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi
thấy người đàn ông này cho phép mình được tỏ ra suồng sã với
bà Meadows. Bà nhìn ông với ánh mắt tươi cười và láu lỉnh còn
ông George cũng nở một nụ cười tười để lộ hàm răng đã rụng
gần hết ra khi nói chuyện với bà. Tất cả đã quan sát một cách tò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.