CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 241

mò cuộc gặp gỡ sau nửa thế kỷ này của hai con người già cả; và
trong thời gian qua, ông đã từng yêu bà còn bà lại yêu một
người khác! Tôi tự hỏi không biết họ có nhớ về những tình cảm
của họ thời đó và về những gì họ đã từng nói với nhau không.
Tôi không biết là ông George lúc này có cảm thấy lạ thường
không khi ông đã bỏ lại gia sản, bỏ lại căn nhà của cha ông để đi
sống lưu vong vì người phụ nữ này?

— Thế ông có lập gia đình không, thuyền trưởng Meadows?-

tôi hỏi ông

— Chưa bao giờ, - ông trả lời với giọng hơi run và ông mỉm

cười. Tôi đã biết quá rõ phụ nữ.

— Đấy là ông nói! - bà Meadows đáp lời. Nếu mà tất cả mọi

người đều biết được sự thật thì tôi cũng sẽ không thấy ngạc
nhiên khi biết rằng ông đã có đến nửa tá các cô da đen.

— Ở Trung quốc các cô gái có màu da vàng chứ không phải

màu đen, Emily, nếu bà không biết điều đó thì tôi thực sự ngạc
nhiên đấy.

— Chính vì thế mà họ đã làm ông đổi màu da đấy.! Khi vừa

nhìn thấy ông, tôi đã tự bảo mình là ông đã bị bệnh vàng da!

— Tôi đã nói là tôi sẽ không lấy ai khác ngoài bà, Emily và tôi

đã giữ lời hứa.

Khi nói những lời này ông hoàn toàn không thể hiện một

chút gì căm hận hay yêu thương mà chỉ đơn giản là một sự ghi
nhận cũng giống như khi ông tuyên bố:"Tôi đã nói là tôi sẽ đi bộ
ba mươi cây số và tôi đã giữ lời hứa". Dường như có một chút
thoả mãn trong giọng nói của ông.

— Vậy ra là ông sẽ hối hận nếu như ông lấy tôi– bà thêm vào.
Tôi ở lại nói một vài câu chuyện về đất nước Trung quốc với

ông già.

— Tôi quen thuộc tất cả các cảng biển của Trung Quốc như

trong lòng bàn tay mình vậy. Tôi đã đến tất cả các nơi mà tàu
thuyền có thể vào được. Thậm chí nếu ngài có ngồi nghe tôi kể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.