CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 256

Peter cũng không đến nỗi tồi. Với tài miêu tả, khả năng quan sát
sắc sảo những đồ vật như vải, đồ đạc, cây cối, hoa và cách anh ta
gợi lên sự đam mê cuộc sống, tình yêu, tôi nghĩ rằng anh ta rất
có khả năng cho ra đời một tác phẩm siêu thực đầy chất thơ. Tôi
hỏi Peter Melrose:

— Anh đã gặp một nữ ca sĩ opera nào chưa?
— Chưa. Nhưng tôi đã đọc tất cả những tự truyện và hồi ký

mà tôi kiếm được và tôi đã nghiên cứu chúng thật kỹ càng.
Không chỉ những ý chính thôi đâu, tôi đã tìm hiểu cả những
khía cạnh không ngờ nhất, những chi tiết hay giai thoại có ý
nghĩa nhất.

— Vậy là anh đã có tất cả những gì anh cần rồi?
— Tôi nghĩ vậy.
Và anh ta bắt đầu tả cho tôi về nhân vật ca sĩ của mình. Đó là

một phụ nữ đặc biệt, trẻ, đẹp, bướng bỉnh, tính tình nóng nảy
nhưng hào hiệp và rất yêu âm nhạc. Âm nhạc hiện diện trong
giọng nói, trong từng cử chỉ và ngay cả trong những ý nghĩ
thầm kín nhất của cô. Cô không có khái niệm về ham muốn và
tình yêu nghệ thuật của cô mãnh liệt tới mức cô đã tha thứ cho
một ca sĩ khác đã xúc phạm đến cô chỉ vì cô đã hát rất hay. Và cô
hào phóng đến mức cho tất cả những gì mình có khi nghe câu
chuyện về một người bất hạnh làm cho cô cảm động. Một người
phụ nữ si tình sẵn sàng hy sinh tất cả cho người mình yêu.
Thông minh, hiểu biết, dịu dàng, rộng lượng và không vụ lợi, đó
là một mẫu hình quá hoàn hảo không thể có trong thực tế.

— Tôi nghĩ rằng anh cần gặp một ca sĩ thực thụ – tôi nói sau

một hồi suy nghĩ.

— Nhưng tôi phải làm sao đây?
— Anh có biết La Falterona không?
— Dĩ nhiên. Tôi đã đọc những hồi ký của bà ấy.
— Bà ấy sống gần đây. Tôi sẽ gọi điện mời bà ấy ăn tối.
— Thật vậy sao? Thật là tuyệt vời!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.