CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 58

— Có lẽ hai người chưa biết nhau. Đây là ông Ashenden, và

đây cô Bishop, cô Ivy Bishop là người Anh Cát Lợi, nhưng khá
tốt.

Ashenden hỏi:
— Cô ở đây được bao lâu rồi?
— Chỉ mới hai năm. Mùa đông này là mùa đông cuối cùng

của tôi ở đây. Bác sĩ Lennox bảo tôi sẽ khỏi hẳn trong vài tháng
nữa, vì vậy không có lý do gì tôi không thể trở về nhà.

— Tôi cho như vậy là dại dột - Ông Leod nói - Theo tôi thì ở

đâu mình thấy thích, thì cứ ở đó.

Trong lúc ấy một người đàn ông, chống chiếc gậy, đi chầm

chậm dài theo hành lang đến.

— Kìa! Thiếu tá Templeton - Cô Ivy nói, vẻ vui mừng làm

sáng đôi mắt xanh. Và khi người đàn ông tiến lại gần, cô nói tiếp
- Rất vui mừng được thấy anh được bình phục trở lại.

— Ồ, có gì đâu! Chỉ bị cảm hàn sơ sơ thôi. Bây giờ thì khỏi hẳn

rồi.

Câu nói vừa dứt thì Templeton nổi lên một cơn ho. Người

chàng cong xuống trên chiếc gậy. Nhưng cơn ho chấm dứt,
chàng lại mỉm cười, vui vẻ nói:

— Vẫn chưa hết ho. Hút thuốc nhiều quá. Bác sĩ Lennox bảo

phải bỏ thuốc, nhưng không thể bỏ được. Bỏ thuốc thì thà chết
còn hơn.

Thiếu tá Templeton người cao lớn, đẹp trai với cái vẻ hơi kịch

sĩ, khuôn mặt ngâm ngâm đen, hai mắt đen nháy và bộ ria mép
sắc cạnh. Chàng khoác chiếc áo choàng cao cổ bằng lông, cử chỉ
chàng lanh lẹ, hoạt bác và có vẻ hơi làm dáng nữa. Cô Ivy giới
thiệu Ashenden với Templeton. Templetom nói mấy lời xã giao
một cách dễ dàng thân mật rồi rủ cô bạn gái cùng đi dạo với
mình. Chàng được phép bạc sĩ cho đi dạo một lát trong rừng cây
phía sau bệnh viện, ông Leod nhìn theo hai người trong khi họ
đi thơ thẩn ra xa. Ông nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.