CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 60

Ông Leod nhìn Ashenden một cái nhìn dò xét. Ashenden biết

ông ta đang suy nghĩ về chuyện gì, mặc dù ông làm ra vẻ đùa
bỡn.

Chàng đâm ra lo ngại. Một tia sáng ló ra trong mắt ông Leod.

Biết rõ cái ý nghĩ đang hiện lên trong đầu Ashenden, ông nói:

— Ông bạn rồi sẽ qua khỏi. Tôi không nói ra điều ấy, nếu tôi

không chắc chắn như vậy. Đối với những bệnh nhân thập tử
nhứt sinh tôi không bao giờ cho họ biết những sự phỏng đoán
của tôi, vì tôi sợ bác sĩ Lennox sẽ đá đích tôi ra khỏi chỗ này.

Cô y tá đến đem Ashenden về phòng. Mặc dù chỉ mới ra ngoài

ngồi có một giờ, chàng đã thấy mệt, nên bây giờ được trở về
nằm trong chăn đệm êm ấm, chàng cảm nghe dễ chịu trong
người. Bác sĩ Lennox đến thăm chàng vào buổi tối. Ông nhìn
vào bảng ghi nhiệt độ, nói:

— Không đến nỗi tệ nhỉ!
Bác sĩ Lennox người nhỏ thó, lanh lẹ và vui tánh. Ông là một

bác sĩ tương đối giỏi, một nhà kinh doanh có tài, và say mê câu
cá. Khi mùa câu đến, ông thường giao phó việc săn sóc bệnh
nhân cho các người phú tá, bệnh nhân không khỏi càu nhàu đôi
chút, nhưng họ cũng thấy khoái khi được ăn những con cá hồi
ông câu được, đem về để đổi món ăn. Ông thích nói chuyện, và
giờ đây, đứng ở phía chân giường Ashenden, ông hỏi chàng đã
trò chuyện với bệnh nhân nào trong buổi chiều hôm ấy chưa.
Chàng cho biết cô y tá có giới thiệu chàng với ông Leod. Bác sĩ
Lennox cười:

— Bệnh nhân ở đây lâu nhất đấy! Ông ta biết rõ bệnh viện và

bệnh nhân ở đây hơn cả tôi nữa. Tôi không hiểu ông ta đã thu
lượm tin tức bằng cách nào, nhưng không có một chuyện gì về
đời tư của một người nào ở dưới mái nhà này mà ông không
biết. Không có một cô gái già nào có được một cái mũi thính, bắt
hơi những chuyện lục đục ở đây tài bằng ông ta. Thực là kỳ, ông
và ông Camphell là hai bệnh nhân đã sống với nhau mười bảy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.