CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 68

Bà Chester ngồi xuống một tảng đá bên đường, nức nở khóc.

Ashenden ái ngại nhìn bà, nhưng không tìm được câu nói gì có
thể an ủi được bà ta, vì những gì bà vừa nói không phải là
những điều lạ lùng để chàng phải ngạc nhiên.

— Cho tôi một điếu thuốc - Bà nói một lát sau - Tôi không nên

để cho đôi mắt đỏ và húp lên, không thì nhà tôi lại biết là tôi đã
khóc, rồi tưởng tôi có tin buồn về tình trạng của nhà tôi. Cái
chết ghê gớm đến thế sao ông? Tất cả chúng ta đều sợ chết như
vậy cả sao?

— Tôi cũng không biết rõ.
— Khi mẹ tôi sắp mất, tôi thấy bà có vẻ bình tĩnh lắm. Bà biết

cái chết đã gần kề và bà đùa giỡn với nó nữa. Nhưng dù sao
trường hợp bà lại cũng khác, bà đã già rồi.

Bà Chester bình tĩnh trở lại, và hai người lại tiếp tục đi trong

im lặng. Một lát sau bà nói:

— Qua những lời tôi vừa nói, ông đừng nghĩ rằng tôi là một

người không tốt.

— Dĩ nhiên tôi không bao giờ nghĩ như vậy.
— Nhà tôi là một người chồng tốt, một người cha hiền. Trong

đời tôi, tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào tốt như
vậy. Cho đến ngày mắc bệnh, chưa bao giờ một ý nghĩ xấu xa ti
tiện nảy sanh trong đầu óc nhà tôi.

Câu chuyện trên gây cho Ashenden nhiều tư lự. Bạn bè

thường bảo rằng chàng đánh giá thấp cái bản chất con người, vì
chàng không phê phán người đời theo những tiêu chuẩn thông
thường. Chàng chấp nhận, với một nụ cười tha thứ, một giọt
nước mắt hay một cái nhún vai, những điều mà người khác cho
là rất khủng khiếp, kinh hoàng.

Chắc bạn không bao giờ có thể ngờ được rằng anh chàng tầm

thường vui tính đó lại có những ý nghĩ chua cay, đồi trụy như
vậy; nhưng ai dám ước lượng được cái mức độ sâu thẳm mà con
người có thể tuột xuống, hay cái đỉnh cao siêu mà hắn có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.