CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 75

phép, nàng trả đũa lại ngay bằng những lời chế riễu làm mọi
người cười rộ. Nhưng cái cười của Templeton trông thực thảm
thương. Chàng không muốn nàng tiếp tục xem mình chỉ như
một gã đàn ông thanh lịch mà thôi. Càng quen thân với cô
Bisbop, Ashenden lại càng mến nàng. Có một vẻ thực cảm động
trong cái vẻ đẹp đau ốm của nàng, với nước da trắng xanh, với
khuôn mặt thon nhỏ làm cho đôi mắt càng thêm lớn và xanh
biếc một cách ký lạ. Và cũng thực cảm động, cái tình cảnh của
nàng, tình cảnh mà đa số bệnh nhân trong bệnh viện này đều
gặp phải, đó là sự cô quạnh, đơn chiếc của nàng trong cuộc đời.
Mẹ nàng thì luôn luôn bận rộn với cuộc sống bên ngoài; chị em
nàng thì đã đi lấy chồng cả rồi. Trong tám năm xa cách, họ đối
với nàng không thiết tha lắm. Họ trao đổi thư từ với nàng và
thỉnh thoảng mới đến thăm nàng, nhưng mỗi ngày sự liên lạc
mỗi thưa thớt, phai lạt dần. Nàng chấp nhận sự thể ấy, không
đắng cay chua xót. Nàng thân thiện với mọi người và luôn luôn
sẵn sàng lắng nghe một cách cảm thông những lời thở than
phiền muộn của họ. Nàng đối xử với Henry Chester tử tế đặc
biệt và làm những gì có thể làm được để cho chàng được vui.

— Anh Chester này, - Nàng nói với chàng một hôm trong bữa

ăn trưa - cuối tháng rồi, chắc chị sẽ đến vào ngày mai. Trong
ngóng thực dài cả anh nhỉ!

— Không, tháng này nhà tôi không đến. - Chàng trả lời một

cách bình tĩnh, hai mắt nhìn xuống chiếc đĩa của mình.

— Vậy xin có lời chia buồn với anh! Sao chị lại không đến? Các

cháu vẫn mạnh khỏe cả đấy chứ?

— Bác sĩ Lennox cho rằng nhà tôi không đến có lẽ tốt cho tôi

hơn.

Sự im lặng bao trùm mọi người. Nàng nhìn Chester vơi đôi

mắt lo ngại Templeton nói với cái vẻ thân mật, bộc trực thường
nhật của chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.