CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 118

— Anh chị mua lại căn nhà này khi nào?
Chị cắn môi dưới suy nghĩ:
— Năm 2007, khi chúng tôi từ San Francisco quay về. Đúng lúc tôi

đang có bầu đứa con đầu tiên.

— Hồi đó, chị có biết rằng có người đã chết vì dùng thuốc quá liều

trong nhà này không?

Chị nhún vai.
— Sau đó tôi mới biết, nhưng với tôi đó chỉ là chuyện vô thưởng vô

phạt. Tôi không tin vào những chuyện tầm phào về lời nguyền hay nhà bị
ma ám. Chắc chắn ta phải chết ở đâu đó chứ, đúng không?

Chị nhấp một ngụm trà rồi chỉ vào những ngôi nhà xung quanh.
— Với lại, nói riêng với anh nhé, ở đây là Harlem! Anh có nhìn thấy

tất cả những ngôi nhà xinh xắn mà các gia đình nhỏ tử tế, trong sạch và
thức thời rất thèm muốn kia không? Hồi những năm 1980, trước khi được
cải tạo lại, chúng là nhà hoang, bị đám buôn bán thuốc phiện chiếm cứ hoặc
bị biến thành ổ nghiện. Tôi thách anh tìm thấy dù chỉ một căn không có
người chết bất đắc kỳ tử trong đó đấy.

— Chị biết là Joyce Carlyle có một cô con gái chứ?
— Không, tôi không biết.
— Khó mà tin được lắm.
Chị ngạc nhiên.
— Tại sao tôi phải nói dối anh chứ?
— Thật sự là chị chưa từng nghe nói đến cô bé trong khu này đã bị bắt

cóc vào năm 2005 tại miền Tây nước Pháp sao?

Chị lắc đầu.
— Năm 2005, chúng tôi sống ở California, thung lũng Silicon.
Để tìm chút hơi mát, chị áp cốc trà lên trán rồi nói tiếp:
— Tôi muốn hỏi lại cho chắc: anh nói là con gái của chủ cũ nhà này

đã bị bắt cóc, đúng không?

— Đúng, bởi một con quái vật độc đoán có tên là Heinz Kieffer.
— Cô bé ấy tên là gì?
— Claire. Claire Carlyle.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.