CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 123

— Chuẩn luôn, viên cảnh binh trả lời. Như tôi đã nói rõ trong tờ cung,

tôi không đi bằng đường chính.

Anh ta lại chỉ thước kẻ lên bản đồ.
Tôi đã đi qua một lối tắt nối với đường D133, ở quãng này.
— Và với tất cả lòng kính trọng tôi dành cho ông, tá ạ, ông làm trò

quỷ quái gì trên một con đường rừng xa xôi như vậy vào sáng sớm tinh mơ
thế?

Muselier vẫn không tắt nụ cười.
— Ông có thích đi săn không, đại úy? Bởi vì với tôi, đó là một thú vui

lớn, một niềm đam mê.

— Ở đây thì săn được gì?
— Hoẵng, lợn rừng, hươu, thỏ hoang. Nếu may mắn ra, anh có thể vớ

được gà gô và chim trĩ. Tóm lại, vào ngày đó - hôm ấy là một sáng thứ Sáu
trong tháng Mười khu vực săn bắn đã mở được vài tuần, nhưng tất cả các
dịp cuối tuần trước đều công cốc.

Anh ta quay lại ngồi và nói tiếp:
— Trời cứ mưa mãi không dứt! Lần đó, rốt cuộc thì theo dự báo thời

tiết, cũng sẽ có hai ngày rất đẹp trời. Tôi là thành viên Câu lạc bộ săn bắn
Moselle, và tôi cùng đám bạn đã dự kiến sẽ tận dụng hết hai ngày cuối tuần
đó. Vì thế tôi đã đi theo con đường ấy để rà lại các địa điểm, chuẩn bị cho
ngày hôm sau. Kiểm toa lại tình trạng đường mòn và ranh giới, vân vân.
Tôi thích ngắm mặt tròi mọc trong rừng sau con mưa, tôi thích hít hà các
loại mùi dưới tán rừng.

Ông là cảnh binh, ông bạn ạ, đâu phải người trồng coi khu vực săn

bắn, Marc nghĩ nhưng không đưa ra nhận xét nào. Trơn tuột và sặc mùi
thẳng thắn giả tạo, gã này không rõ ràng, nhưng Marc không tìm ra điểm
yếu nào để tấn công anh ta.

Ông kín đáo thở dài và lái câu chuyện trở về trọng tâm: 
— Vậy là từ ngoài đường ông đã nhìn thấy khói…
— Đúng thế. Và bởi vì tôi đang đi xe công vụ - một chiếc Megane

ngon lành, đại khái thế tôi đã dùng radio thông báo được cho cả các đồng
nghiệp lẫn đội cứu hỏa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.