chỉ một tấc đất, nếu không ông sẽ tiêu đời.
Ông chớp mắt, nhưng hình ảnh của Élise vẫn khắc sâu trước mắt ông.
Một cô gái miền Đông đích thực. Khuôn mặt quả quyết và buồn rầu, mái
tóc màu tro, đôi mắt màu trong veo như pha lê. Thoạt nhìn, đó là một vẻ
đẹp lạnh lùng, xa xôi, gần như không thể chạm tới. Nhưng khi đã thân thiết,
bà trở nên hoàn toàn trái ngược: vui vẻ, quyến rũ, đầy nhiệt thành.
Chính Elise đã đưa ông đến với văn học, hội họa và nhạc cổ điển. Đòi
hỏi cao, nhưng không chảnh chọe, bà lúc nào cũng ôm sách trên tay: khi là
một cuốn tiểu thuyết, khi thì một tập thơ, hoặc một catalogue triển lãm.
Nghệ thuật, thế giới tưởng tượng và những ảo ảnh là một phần không thể
thiếu trong thế giới của bà. Khi đưa ông đến với không gian nhạy cảm đó,
Élise đã biến đổi ông. Nhờ có bà, Caradec đã ngộ ra một điều: thế giới
không bó hẹp trong thực tại bẩn thỉu của những cuộc điều trái Thế giới
rộng lớn hơn, khó nắm bắt hơn, khiến người ta chóng mặt hơn.
Trong lúc đi thơ thẩn giữa thành phố, Marc cảm thấy mình đang thất
bại trong cuộc chiến. Ông mở ngăn đựng tiền lẻ trong ví lấy ra một viên
Lexomyl rồi bẻ làm đôi. Viên đạn cuối cùng của ông. Một viên thuốc ngậm
dưới lưỡi. Nhờ tới sự chi viện của hóa học để khỏi gục ngã. Để khoanh
vùng nỗi đau vì đã không đủ khả năng yêu Élise mạnh mẽ hơn. Vì đã
không đủ khả năng giữ bà lại.
Ông cảm thấy tác dụng của viên thuốc gần như tức thì. Các hình ảnh
bớt dữ dội, nỗi căng thẳng giảm đi một nấc. Trong khi hình ảnh vợ ông nhạt
nhòa đi, những lời của Flaubert mà bà rất thích trở lại trong tâm trí ông:
“Mỗi người chúng ta đều có một cung cấm trong tim mình. Tôi đã xây bít
nó lại, nhưng nó không bị phá hủy.”
2.
Vào buổi chiều cuối hè này, quá khứ xấu xí của phố Bilberry dường
như xa xôi đến mức ta tưởng như nó đã bị bịa ra. Đám lá xào xạc trong làn
gió nhẹ thì thầm một khúc hát dịu dàng vào tai người qua đường. Như một