CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 134

lại và chủ động tham gia vào cuộc trò chuyện mà rõ ràng bà đã theo dõi nãy
giờ từ đằng sau cửa sổ.

— Nếu cậu muốn hiểu về Joyce, thì phải luôn tâm niệm một sự thật

trong đầu: em gái tôi là một đứa bồng bột, say mê, si tình. Tính tôi không
như thế, nhưng tôi tôn trọng nó.

Câu nói của Anatole France vang lên trong đầu tôi: “Tôi vẫn thích sự

điên cuồng của đam mê hơn là sự khôn ngoan của hờ hững.”

Angela trầm ngâm dùng tập album mà bà mang ra để quạt.
— Lúc còn trẻ, Joyce thường xuyên làm những chuyện dại dột, bà nói

tiếp. Từ khi Claire ra đời, nó đã có cuộc sống ổn định hơn. Nó là một phụ
nữ có học thức và là một bà mẹ tốt, nhưng vẫn mang trong mình thứ tia lửa
đen tối đó, thứ xung động tự phá hủy bản thân thường có trong một số
người. Một thứ thú vật nội tâm mà đôi khi cậu có thể thuần hóa trong suốt
nhiều năm trời, đến mức tưởng như đã quật ngã nó. Nhung con thú ấy
không bao giờ chết và tia lửa đó chỉ chờ dịp để cháy bùng trở lại.

— Hai cô đã không nhận thấy gì sao? Cháu tưởng là thời gian đó, cô

ấy phải được mọi người bao bọc hết

Bà nhìn tôi với nỗi buồn vô hạn trong mắt.
— Chính tôi đã tìm thấy Joyce trên sàn phòng tắm với một chiếc kim

tiêm cắm trên cánh tay. Và hẳn là chính tôi cũng có phần trách nhiệm trong
cái chết của nó.

3.

Nancy.
Đi từ vỉa hè này sang vỉa hè khác, Caradec luồn lách giữa dòng người

qua đường. Dưới ánh mặt trời, thành cổ của các công tước xứ Lorraine này
dường như đã được tiếp thêm nguồn sức sống mới so với những kỷ niệm
mà ông vẫn giữ về nó. Thời tiết đẹp khiến mọi thứ thay đổi, mang lại cho
thành phố những liều vitamin mà nó thiếu hụt trong những ngày mưa. Hôm
nay, kể cả những tòa nhà nhỏ trên phố Claudion cũng có dáng dấp của chốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.