Sự thật là tôi đã không viết được dòng nào từ ba năm nay, bởi cuộc đời
đã túm được tôi.
Tôi không mắc chứng tắc mạch viết mà cũng chẳng bị mất cảm hứng.
Tôi tự kể chuyện trong đầu mình từ khi lên sáu, và ngay thời còn niên
thiếu, viết đã trở thành trung tâm cuộc sống, là cách để thông dòng tưởng
tượng đầy ắp của tôi. Hư cấu là một lối thoát. Tấm vé máy bay rẻ nhất để
trốn khỏi sự ủ ê thường nhật. Trong suốt nhiều năm, viết đã choán toàn bộ
thời gian và suy nghĩ của tôi. Gắn chặt với cuốn sổ ghi chép hoặc chiếc
máy tính xách tay, tôi viết mọi lúc, mọi nơi: trên những băng ghế công
cộng, trên ghế dài trong các quán cafe, đứng trên tàu điện ngầm. Còn khi
không viết, tôi suy nghĩ về các nhân vật của mình, những nỗi niềm đau khổ
của họ, tình yêu của họ. Những thứ khác đều không thực sự quan trọng. Sự
tầm thường của thế giới thực ít tác động đến tôi. Lúc nào cũng tách biệt và
thụt lùi với thực tế, tôi vận động trong một thế giới tưởng tượng nơi tôi là
đấng tạo hóa duy nhất.
Kể từ 2003 - năm tiểu thuyết đầu tiên của tôi ra đời mỗi năm tôi xuất
bản một cuốn. Chủ yếu lá trinh thám và hình sự. Trong các lần trả lời
phỏng vấn, tôi có thói quen khẳng định rằng ngày nào tôi cũng làm việc chỉ
trừ Noel và sinh nhật của mình - tôi đạo câu trả lời này của Stephen King.
Nhưng, cũng giống như ông, tôi đã nói dối: tôi làm việc cả ngày 25 tháng
Mười hai và cũng không thấy có lý do gì chấp nhận được để phải thất
nghiệp vào ngày kỷ niệm việc tôi ra đời.
Bởi vì tôi hiếm khi có việc gì thú vị để làm hơn la ngồi trước màn hình
để hỏi thăm tin tức các nhân vật của mình.
Tôi say mê “nghề nghiệp” của mình và cảm thấy thoải mái trong thế
giới của những đợi chờ hồi hộp, những án mạng và bạo lực đó. Cũng giống
như lũ trẻ - bạn hãy nhớ đến con yêu tinh trong Chú mèo đi hia, ông bố bà
mẹ tội lỗi trong Chú bé tí hon, Yêu Râu Xanh hoặc con sói trong Cô bé
quàng khăn đỏ người lớn cũng thích thử cảm giác sợ hãi. Họ cũng cần đến
những câu chuyện cổ tích để trừ bỏ nổi kinh hoàng của chính mình.
Việc độc giả ưa chuộng thể loại trinh thám đà giúp tôi có được một
thập kỷ kỳ diệu, khi tôi được gia nhập đội ngũ ít ỏi những tác giả có thể