CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 205

lao vào Florence rồi phá phách bàn làm việc, lật đổ tất cả những gì có thể
lật đổ, ném máy tính vào tường. Dữ dội đến mức cô ấy bị khó ở và phải
nhập viện, rồi cô ấy đã sinh non ở đó.

Câu chuyện khiến tôi bàng hoàng. Mỗi đời người đều có ngày phải trải

qua một con địa chấn như thế: thời khắc mà tình cảm trở thành những que
diêm quẹt lên giữa một khu rừng khô xác. Màn dạo đầu cho một vụ hỏa
hoạn có thể tàn phá tất cả những gì ta đã xây đắp, và kéo ta xuống vực
thẳm. Hoặc sự tái sinh.

— Lần cuối cùng ông nói chuyện với Florence là khi nào?
Caradec vẫn không để mất mạch điều tra. Ông rất thoải mái khi hỏi

cung và đã bắt thóp được Bridges.

— Cô ấy đã để lại lời nhắn trong hộp thư thoại của tôi, vào hôm sau.

Lời nhắn mà phải đến tối tôi mới nghe được.

— Và cô ấy nói gì?
Viên tổng biên tập suy nghĩ vài giây.
— “Em vừa gửi cho anh một email, Alan ạ. Hãy copy lại tệp đính

kèm. Anh sẽ không tin được vào tai mình đâu. Gọi lại cho em nhé.”

Marc nhìn tôi. Chúng tôi đã nắm được điều gì đó, chắc chắn thế.

Bridges nói tiếp:

— Như tôi đã nói với các anh, chiều thứ Bảy đó, tôi ở bệnh viện nơi

vợ tôi vừa sinh. Các anh cũng hình dung được chúng tôi đang trong tình
cảnh nào rồi đấy. Tuy nhiên, tôi vẫn kiểm tra hòm thư, nhưng không thấy
email của Florence. Chẳng có gì trong hòm thư cá nhân, hòm thư công việc
cũng không nốt. Không có gì trong mục thư rác. Kể cả lời nhắn của cô ấy
cũng mập mờ tôi không biết nó liên quan đến chuyện của chúng tôi hay đến
công việc.

— Dù sao nó cũng khiến ông băn khoăn chứ?
— Tất nhiên. Tối đó, tôi trốn khỏi bệnh viện để đến căn hộ của

Florence trong khu Đông Hạ Manhattan, nhưng cô ấy đi vắng. Tôi nhìn vào
ngõ cụt đằng sau tòa nhà nơi cô ấy thường để xe. Chiếc Lexus nhỏ của cô
ấy không có ở đó.

Một nữ phóng viên tóc hung gõ cửa kính và bước vào văn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.