vụ án và tội phạm vào lúc chúng xảy ra. Không phải mười năm sau. Vụ án
nào kéo dài cũng đều không ổn. Theo tôi, những vụ án treo là một kiểu làm
hàng của đám trí thức và tôi không hề tôn trọng những đồng nghiệp thích
các vụ như thế.
Tôi vô cùng ngạc nhiên.
— Tôi biết nhiều cảnh sát và gần như chắc chắn là không ai nghĩ như
anh đâu.
Baresi thở dài và lên giọng, đồng thời tỏ thái độ cục cằn:
— Vụ của anh thối như phân ấy, OK? Thế nên hãy bỏ qua đi! Anh
không có việc gì làm ngoài chuyện khóc lóc cho cái chết của một ả nghiện
hay sao?
Đến lượt mình sắp nổi giận thì tôi bỗng hiểu ra: viên cảnh sát không
hề suy nghĩ như những điều anh ta nói. Sở dĩ anh ta cố gắng thuyết phục tôi
từ bỏ vụ điều tra, là bởi anh ta biết kẻ sát nhân là ai.
3.
Mặt trời bắt đầu lặn xuống trên những cánh đồng miền Trung Tây
nước Mỹ. Ánh mặt trời vàng óng chiếu tràn trề trên những thân cây ngô,
luồn lách giữa những gốc đậu tương, hắt ngược sáng vào hình dáng đồ sộ
của những kho ngũ cốc và hang trại sữa.
Ngồi trước vô lăng chiếc xe mi ni, Marc Caradec vẫn đang lao về phía
Tây.
Nhiều người thấy cảnh vật vùng Ohio đơn điệu đến phát bực. Còn ông
thì ngược lại, ông lái xe và cảm thấy có chút hài lòng được chạy giữa
những sắc màu rực rỡ này, thưởng thức hàng ngàn sắc độ của ánh sáng, và
cả loạt chi tiết lần lượt nối tiếp nhau trên đường: đường nét siêu thực của
một chiếc máy gặt đập han gỉ, một đàn bò thong thả gặm cỏ, một dàn tua
bin gió quay trong ráng chiều vàng nghệ.
Những tấm biển chỉ dẫn nối tiếp nhau, với những cái tên sực mùi miền
Tây: Wapakoneta, Rockford, Huntington, Coldwater… Nơi ông đang tìm