CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 268

— Vậy là, nếu tôi không nhầm, ông đã đi cả ngàn cây số từ New York

đến đây bởi vì ông đang tìm kiếm một email gửi nhầm vào hộp thư của
chồng tôi, cách đây mười một năm?

— Đúng thế, chính xác là vào ngày 25 tháng Sáu năm 2005, Caradec

trả lời, nhưng tôi biết rõ rằng khi kể lại mọi chuyện như thế này thì nghe có
vẻ rất vô lý.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Helen Kowalkowsky dường như

lại rơi vào con đờ đẫn rồi bỗng hồi tỉnh và sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

— Từ khi dọn đến đây vào năm 1990, chúng tôi có một đường dây

điện thoại đăng ký dưới tên Alan. Tôi vẫn giữ nó sau khi anh ấy chết, điều
đó giải thích tại sao ông lại dò được đến tận đây nhờ vào những trang trắng.
Với mạng Internet cũng thế: chúng tôi đã đăng ký một số thuê bao bằng tên
chồng tôi, nhưng chủ yếu là để cho con trai tôi vui. Alan chẳng biết gì về
tin học cả. Tim mới là người dùng hộp thư và kết nối mạng.

Marc hy vọng trở lại. Sự thật nằm ở đây, trong căn nhà này. Ông cảm

thấy điều đó, ông biết điều đó.

— Nếu Tim nhận được một email lạ, liệu cháu có nói với anh chị

không?

— Không, bởi vì chuyện đó có thể sẽ khiến tôi lo lắng, và nó luôn tìm

cách để tôi không phải lo lắng.

— Liệu cháu có nói với bố không?
Im lặng nặng nề.
— Nhìn chung, Tim tránh phải nói chuyện với bố.
— Tài khoản đó vẫn còn hoạt động chứ?
Helen lắc đầu.
— Tôi không còn kết nối Internet từ khi con trai tôi chết. Vậy là địa

chỉ đó không còn tồn tại từ gần mười năm nay

Lần này, Marc chịu trận. Những nỗi ngờ vực len lỏi trong tâm trí ông.
Trực cảm đã chơi khăm ông. Ông nhớ lại nguồn gốc của từ này: chỉ là

hình phản chiếu trong gương. Một cách bố cục. Một ảo tưởng. Một công
trình của đầu óc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.