CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 29

2.

— Hết bố! Hết! Théo hét lên và lắc bình sữa về phía tôi.
Tôi quỳ xuống bên con trai để đón lấy chiếc bình.
— Con muốn gì nữa không, con trai?
— Kado! Kado! bé reo lên để đòi thứ tội lỗi đáng yêu của mình:

những thanh bích quy phủ sô cô la hiệu Mikado.

Tôi hãm bớt con phấn khích của bé.
— Không, anh bạn ạ, Mikado là dành cho bữa chiều.
Hiểu rằng sẽ không được ăn bánh bích quy, vẻ thất vọng, thậm chí là

giận dữ, lộ rõ trên khuôn mặt thiên thần của con trai tôi. Bé siết chặt chú
chó bông mà bé không bao giờ rời - chú chó Fifi trứ danh - và chuẩn bị
giàn giụa nước mắt thì Marc Caradec đưa cho bé một lát bánh mì gối mà
ông vừa nướng.

— Thôi nào, lỏi con, ăn tạm mẩu bánh mì này vậy!
— Mẩu mì! Mẩu mì! bé thốt lên, rạng rỡ.
Khó lòng mà tin cho được: viên cớm thô kệch, chuyên gia trấn áp mấy

băng đảng và các vụ bắt cóc con tin thật sự có khiếu dỗ trẻ con.

Tôi quen biết Marc Caradec từ khi ông dọn đến tòa nhà tôi ở năm năm

trước. Ông là một cảnh sát chẳng có gì điển hình, say mê văn học cổ điển,
nhạc xưa và điện ảnh. Tôi đã thích ông ngay lập tức và chúng tôi nhanh
chóng thân thiết với nhau. Ở đội BRB, nét trí thức của ông đã khiến ông
mang biệt danh “Giáo sư”. Tôi thường xuyên hỏi ý kiến ông khi viết cuốn
tiểu thuyết trinh thám mới nhất. Không bao giờ kiệm lời khi kể về những
giai thoại liên quan đến nghề nghiệp trước đây của mình, ông đã cho tôi
nhiều lời khuyên và đồng ý đọc lại cũng như sửa lỗi cho bản thảo của tôi.

Dần dà chúng tôi trở thành bạn bè. Chúng tôi cùng đến sân Công viên

các Hoàng tử gần như tất cả những lần đội Paris Saint-Germain chơi trên
sân nhà. Và ít nhất là mỗi tuần một lần, trang bị một khay sushi cùng hai
chai Corona, chúng tôi cùng nhau dành cả buổi tối trước màn hình rạp
chiếu bóng tại gia của tôi để xem những bộ phim hình sự Hàn Quốc và rà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.