CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 292

Chuyện bình thường mà, đúng không? Theo như tôi được biết, chính ông
ấy đã tuyển dụng bà ta.

— Những bức ảnh này thiết lập một mối liên hệ…
Cô ta phác một cử chỉ thoái thác để ngắt lời tôi:
— Nếu đây thật sự là tất cả những gì anh đang có, thì anh sẽ chẳng tìm

được ai chịu nghe mấy chuyện tầm phào này, cũng chẳng có ai hưởng ứng
chúng đâu.

— Ngược lại, tôi lại tin rằng các phóng viên sẽ rất phấn khởi nếu biết

được rằng các người đã lạnh lùng giết hại một trong số các đồng nghiệp của
họ, Florence Gallo.

Cô ta đón nhận câu nói của tôi với vẻ giễu cợt:
— Quả thật, tôi rất muốn giết vài phóng viên khi trong những bài viết

của mình họ thể hiện sự ác ý, sự bất tài và trí tuệ nghèo nàn thảm hại,
nhưng tôi luôn kiềm chế để không biến ý muốn đó thành hành động.

Thấy mình đang lâm vào thế bí, tôi đổi chiến thuật:
— Nghe này, Zorah, tôi không phải cảnh sát, cũng không phải quan

tòa, chỉ là một người đàn ông muốn tìm lại cô gái anh ta yêu.

— Quả là rất xúc động.
— Claire Carlyle đã che giấu danh tính của cô ấy trong suốt mười

năm. Thậm chí tôi nghĩ cô ấy còn không biết bố mình là ai. Hãy thả cô ấy
và các người sẽ không bao giờ nghe nói đến chúng tôi nữa.

Cô ta lắc đầu với vẻ chế giễu.
— Anh muốn thương lượng, nhưng anh chẳng có gì xác thực trong tay

cả.

Tôi chỉ có thể bực dọc mà thừa nhận rằng cô ta nói đúng. Tôi và Marc

đã thực hiện một cuộc điều tra nghiêm túc, từ đó tái lập được bức tranh
ghép hình vô cùng phức tạp, nhưng trong tất cả các chi tiết chúng tôi thu
thập được, không một chi tiết nào có thể đưa ra làm vật trao đổi. Chúng tôi
đã làm sáng tỏ sự thật, nhưng lại thiếu thứ quan trọng nhất: bằng chứng về
sự thật đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.