CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 309

Claire

Một ngày sau
Thứ Hai ngày 5 tháng Chín năm2016
Tôi đã quên mất mình yêu âm thanh ở Manhattan đến chừng nào.

Những rung động lan tỏa, gần như khiến ta yên lòng, tiếng xe cộ ầm ì đằng
xa, thứ âm thanh bồng bềnh nhắc tôi nhớ lại thời thơ ấu.

Tôi thức dậy trước tiên. Tôi gần như không hề ngủ. Tôi quá phấn

khích, quá mất phương hướng đến nỗi không thể tìm thấy một giấc ngủ yên
bình. Hai mươi bốn giờ vừa qua, tôi đã chuyển từ nỗi tuyệt vọng đen tối
nhất sang những thời khắc sảng khoái và sững sờ. Tràn trề cảm xúc. Một
vòng quay lớn hình số tám chóng mặt khiến tôi cùng lúc cảm thấy choáng
váng, kiệt sức, hạnh phúc lẫn buồn bã.

Cẩn thận để không làm anh thức giấc, tôi rúc vào hõm vai Raphaël.

Nhắm mắt và tua lại đoạn phim về thời khắc chúng tôi gặp lại nhau hôm
qua. Tôi đến sân bay Kennedy ở New York, tim thắt lại khi nhìn thấy bác
và dì tôi cùng các em họ, ai cũng già đi mười tuổi, bé Théo chạy đến và lao
vào vòng tay tôi để đòi được âu yếm.

Rồi đến Raphaël, tất nhiên, người đã tặng tôi bằng chứng rằng anh là

người đàn ông tôi hằng chờ đợi. Người có thể đi tìm tôi ở nơi tôi lạc lối.
Nơi cuộc đời tôi đã chấm dứt. Người đã trả lại quá khứ, gia đình, con cái
cho tôi.

Tôi vẫn chưa thể chấp nhận toàn bộ câu chuyện anh kể với tôi. Từ nay

trở đi, tôi biết bố mình là ai. Nhưng tôi cũng biết rằng vì tôi - thậm chí là vì
sự tồn tại của tôi - bố tôi đã giết mẹ tôi. Ngoại trừ việc làm giàu cho một
chuyên gia tâm lý trong vòng hai mươi năm tới, tôi vẫn chưa quyết định
được mình sẽ làm gì với thông tin này.

Tôi thấy mất cân bằng, nhưng bình thản. Tôi biết mình đã kết nối lại

với gốc rễ của mình và mọi việc sẽ dần ổn định trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.