CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 324

Con bé không chết vì tai nạn xe hơi, cô hiểu chứ? Nó đã sống sót nhiều
năm trong móng vuốt của một con quái vật. Khi nghĩ đến nỗi đau khổ dai
dẳng của nó, cô chỉ muốn tự sát để chấm dứt con hồng thủy kinh hoàng
đang ồ ạt dâng lên trong não cô!

Caradec gần như hét lên để tiếng nói của ông át tiếng gió rít.
— Tôi biết cô đang có thai, ông nói và tìm cách để ánh mắt mình bắt

gặp ánh mắt Claire. Khi trở thành mẹ, cô sẽ hiểu rằng thế giới chia làm hai:
những người có con và những người còn lại. Làm mẹ sẽ khiến cô hạnh
phúc hơn, nhưng cũng khiến cô dễ bị tổn thương hơn. Để mất con mình là
con đường thập giá vĩnh viễn, một vết rách mà không gì có thể vá lại được.
Mỗi ngày, cô tưởng đã trải qua điều tồi tệ nhất, nhưng điều tệ nhất vẫn đang
ở phía trước. Và nói cho cùng, cô có biết điều tệ nhất là gì không? Đó là
những ký ức úa tàn, héo hắt dần và cuối cùng sẽ biến mất. Một buổi sáng,
khi thức dậy, cô nhận ra là cô đã quên mất giọng nói của con gái mình. Cô
đã quên khuôn mặt nó, tia sáng lóe lên trong mắt nó, cái cách đặc biệt của
nó khi vén một lọn tóc ra sau tai. Cô không thể nghe thấy tiếng cười của nó
vang lên trong đầu mình. Và cô hiểu ra rằng nỏi đau khổ không phải là vấn
đề. Và rằng cùng với thời gian, nó thậm chí đã trở thành kẻ đồng hành kỳ
quặc, một thứ phụ gia quen thuộc của ký ức. Khi hiểu rõ điều đó, cô sẵn
sàng bán linh hồn mình cho quỷ dữ để làm sống dậy nỗi đau của mình.

Marc châm một điếu thuốc và quay đầu nhìn về phía mấy chiếc thuyền

con đang dập dềnh nơi cửa biển.

— Thế nhưng, xung quanh tôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn, ông vừa tuyên

bố vừa phả ra một đám mây khói thuốc. Các đồng nghiệp của tôi đi nghỉ
mát, sinh con, ly hôn rồi lại tái hôn. Còn tôi, tôi chỉ giả vờ là mình đang
sống. Tôi di chuyển như một xác sống, trong màn đêm, lúc nào cũng ở trên
miệng vực. Tôi không còn nhựa sống, cũng không còn chút niềm vui sống
nào. Như thể có chì gắn dưới đế giày tôi và nén chặt mí mắt tôi. Thế rồi
một hôm… Một hôm, tôi gặp cô…

Anh mắt viên cảnh sát lại cháy lên ngọn lửa điên cuồng.
— Đó là một buổi sáng, khoảng cuối xuân. Cô rời khỏi nhà Raphaël

để đến bệnh viện. Chúng ta đã gặp nhau trong khoảnh sân đầy nắng của tòa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.