CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 33

— Thứ gì đó mà có lẽ Anna là người duy nhất chạm vào. Chiếc cốc

mà cô ấy đã uống cà phê sáng hôm qua chẳng hạn.

— Cô ấy uống trà, trong cái đó, tôi cho biết và chỉ tay vào một chiếc

cốc kiểu Thổ Nhĩ Kỳ có vẽ hình Tintin, cái cốc mà nàng đã mang về sau
chuyến tham quan bảo tàng Hergé.

— Cậu có cái bút nào không?
Đúng là câu hỏi nực cười dành cho một nhà văn, tôi nghĩ và đưa cho

ông chiếc bút bi nước.

Marc cầm bút xỏ qua quai cốc nhấc lên rồi đặt chiếc cốc xuống một tờ

giấy lau đa năng mà ông đã trải lên mặt bàn. Rồi ông mở khóa một cái túi
nhỏ bằng da mềm, lấy ra một ống thủy tinh có chứa thứ bột đen và một
chiếc bút lông, một cuộn băng dính cùng mảnh bìa cứng.

Bộ đồ nghề của cảnh sát khoa học.
Bằng cử chỉ thành thục, ông nhúng đầu bút lông vào bột rồi phết lên

chiếc cốc, với hy vọng các hạt bụi sắt và than sẽ tiết lộ những dấu vân tay
mà Anna để lại.

Cảnh tượng mà tôi đã từng mô tả trong một cuốn tiểu thuyết. Chỉ có

điều ở đây chúng tôi đang sống trong thực tại. Và người bị truy tìm không
phải là kẻ sát nhân, mà là cô gái tôi yêu.

Viên cớm thổi vào chiếc cốc cho bay hết phần bột thừa, rồi giương

mục kỉnh lên để xem xét bề mặt cốc.

— Cậu nhìn thấy cái vết này không? Đó là ngón cái của người yêu cậu

đấy, ông hài lòng thông báo.

Ông cắt một mẩu băng dính và vô cùng cẩn trọng dùng nó để cố định

dấu vân tay trên mảnh bìa.

— Chụp ảnh đi, ông bảo tôi.
— Để làm gì?
— Tôi không còn liên hệ với nhiều người ở BRB. Phần lớn đồng

nghiệp cũ của tôi đã về hưu, nhưng tôi biết một gã ở đội Trọng án: Jean-
Christophe Vasseur. Một gã tầm thường và một tay cớm tồi, nhưng nếu ta
có một dấu vân tay có thể khai thác và tuồn cho hắn 400 euro, hắn sẽ chấp
nhận so sánh nó với cơ sở dữ liệu của FAED.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.