CÔ GÁI BROOKLYN - Trang 68

Tôi ngẩng đầu khỏi máy tính khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến.

Tôi nhấp ngụm nước và ăn một miếng cá tráp. Hai cô gái dùng chung một
danh tính: mưu kế mà Clotilde Blondel bày ra thật táo bạo, nhưng đủ chắc
chắn để tồn tại suốt mười năm qua. Việc điều tra của chúng tôi đã không vô
ích, thế nhưng, đến lúc này, nó vẫn chỉ gọi ra các câu hỏi không có câu trả
lời. Tôi nhanh chóng ghi lại chúng trên màn hình:

- “Anna” thực ra là ai?
- Nàng sống ở đâu trước khi đến Paris?
- 400.000 euro tìm thấy tại nhà nàng là ở đâu ra?
- Ba thi thể cháy đen trên bức ảnh là ai? Tại sao “Anna” lại kết tội

mình đã gây ra cái chết của họ?

- Tại sao nàng biến mất ngay sau khi bắt đầu tiết lộ với tôi một phần

sự thật?

- Lúc này nàng đang ở đâu?
Tôi không thể ngăn mình bấm số điện thoại của nàng lần nữa, một

hành động máy móc. Không có phép mầu nào xảy ra: vẫn là câu trả lời tự
động mà tôi đã phải chịu đựng đến cả năm chục lần từ hôm trước.

Đúng lúc đó, một ý tưởng vụt nảy ra trong đầu tôi.

2.

Sáu năm trước, khi đi lấy vốn viết thực tế ở New York, tôi đã đánh

mất điện thoại di động trên một chiếc taxi. Tôi trở về khách sạn sau một
buổi tối ở nhà hàng và không phát hiện ra ngay là mình đã mất điện thoại.
Đến khi tôi nhận ra và gọi đến hãng taxi thì đã quá muộn: một trong những
khách hàng mà tài xế chở sau tôi đã nhặt được chiếc điện thoại và không
muốn khai báo. Rất ngẫu nhiên, tôi gửi cho anh ta một tin nhắn bằng điện
thoại của trợ lý báo chí. Một giờ sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một người
nói tiếng Anh bập bõm, đề xuất trả lại tôi chiếc điện thoại với giá là 100 đô.
Tôi đã dễ dãi chấp thuận. Địa điểm gặp nhau được đưa ra là một quán cà
phê ở quảng trường Thời đại, nhưng khi tôi vừa đến nơi thì kẻ tống tiền kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.