CÔ GÁI CÓ HÌNH XĂM RỒNG - Trang 186

kia và có con, nhưng ông nói ông không biết con gái ông hiện đang ở đâu
và ông không hề có liên lạc với nó từ mười năm nay.

- Vậy cô con gái ở đâu?

- Ở nhà Lobach, ngày nào tôi cũng thấy cô ta. Một cô gái 20 tuổi dịu

dàng êm ả. Dọn dẹp buồng tôi và giúp nấu bữa ăn tối. Vào năm 1937, việc
khủng bố người Do Thái đã được tiến hành nhiều năm và mẹ Edith đã cầu
xin Lobach giúp đỡ. Ông đã giúp – Lobach yêu đứa con bất hợp pháp cũng
ngang những đứa con hợp pháp của ông. Ông giấu cô ở một nơi không ngờ
nhất mà ông có thể nghĩ ra – ngay ở trước mũi của mọi người. Ông đã cố
có được các tư liệu giả mạo và ông lấy cô vào làm người trông nom nhà
cửa.

- Vợ ông có biết cô ấy là ai không?

- Không, hình như bà ấy không biết. Chuyện đã trót lọt được bốn năm

nhưng nay Lobach cảm thấy cái dây thòng lọng đang thít lại. Chỉ là vấn đề
thời gian trước khi Gestapo đến gõ cửa. Lúc ấy ông đem con gái đến giới
thiệu với tôi. Cô ấy rất ngượng, không dám nhìn cả vào mắt tôi. Cô chắc đã
phải thức mất nửa đêm để chờ gọi đến. Lobach cầu van tôi cứu mạng cô.

- Thế rồi sao?

- Ông ấy xếp đặt mọi việc. Tôi được bảo ở lại ba tuần nữa rồi bắt

chuyến tàu đêm đi Copenhagen, đi tiếp bằng phà qua eo biển – một chuyến
đi tương đối an toàn trong thời chiến. Nhưng sau hôm chúng tôi nói chuyện
hai ngày, một tàu chở hàng của tập đoàn Vanger phải rời Hanburg đi Thụy
Điển. Lobach muốn cử tôi không chậm trễ đi cùng con tàu chở hàng này để
rời Đức. Việc thay đổi kế hoạch đi của tôi đã được sở An ninh bằng lòng;
nó là một thủ tục, không phải là một vấn đề. Nhưng Lobach muốn tôi lên
con tàu này.

- Cùng với Edith, tôi chắc thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.