CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 112

“Chắc chắn rồi.”

“Tôi không tán tỉnh cô đâu.”

“Tôi biết mà.”

“Tôi ngán cô rồi.”

“Tốt cho anh thôi.”

“Thực ra, tôi chẳng hề thích cô, cho đến khi cô lên tiếng bênh vực tôi

trước mặt thằng cha McConnell ấy.”

Nat bật cười, và nụ cười trở lại trên mặt Angus.

“Khi nào đó cô nên ghé qua văn phòng của tôi. Cô sai về cách bài trí

rồi. Không có áp phích của Che Guevara đâu.”

“Vậy hình Jessica Alba hả?”

“Cô nói đúng tim đen tôi rồi nhé.” Angus cười lớn. “Tôi đưa cô ra

ngoài nhé? Tôi sẽ mua một cái bánh mì cuộn falafel từ xe bán hàng di
động.”

“Được thôi.” Nat đi vào bàn lấy túi xách, cảm thấy thật tội lỗi vì đã

không kể cho anh nghe về Saunders. Anh là người duy nhất có thể hiểu
được ngày hôm qua là như thế nào. Nhưng nếu cô nói cho anh nghe, thì cô
lại thừa nhận mình khai man với cảnh sát. Trong cơn bốc đồng, cô đi tới
đóng cửa lại và chỉ chờ anh ngồi xuống ghế trước bàn mình. “Anh có thể
ngồi xuống một chút được không?”

Angus ngồi xuống, hoang mang. “Cô cũng sẽ thiến tôi à?”

“Không, nhưng tôi phải kể cho anh nghe điều này. Toàn bộ sự thực và

không có gì ngoài sự thực.” Nat quay trở lại bàn, ngồi xuống, và kể cho anh
nghe câu chuyện tìm thấy Saunders, dù bị thương nhưng vẫn còn sống. Khi
Angus lắng nghe, đôi mắt sáng của anh trở nên u ám, và Nat cố gắng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.