CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 141

dưới con mắt một người phê bình ẩm thực. Bàn gỗ anh đào tròn. Ánh sáng
ấm áp tỏa ra từ hai cây nến trắng ngà, không khói. Khăn ăn bằng vải linen,
cũng màu trắng ngà. Những con tôm hùm màu đỏ chỉ mang lại một điểm
nhấn vừa đủ. Khung cảnh này là cho Lời tự thú về những vết cào kinh dị.

Cô lau sạch bồn rửa chén, dọn dẹp đĩa, và lau khô mặt bàn bếp bằng

đá granite cho đến khi chúng ánh lên đen óng. Cô nhấp một ngụm rượu nho
trắng vẻ mãn nguyện, rót cuộc cũng đã cảm thấy thanh bình trong căn hộ
yên tĩnh, không gian càng thêm mẫn cảm bởi một nhà văn tinh tế như Frank
McCourt. Trong câu chuyện được đọc lên, ông đang cố gắng đọc thành lời
những suy nghĩ của chính cô về nghề nghiệp của mình, mặc dù ông chưa
bao giờ gặp mặt cô. Điều đấy, dĩ nhiên, là điều kỳ diệu của sách.

“Em yêu!” một tiếng kêu to vọng vào từ cửa trước. Là tiếng của Hank

hét toáng lên.

“MỞ TI VI LÊN! MỞ NGAY! QUAN TRỌNG ĐÓ!” Là Paul em trai

cô, la còn to hơn.

Paul tới đây hả? “Có chuyện gì thế?” Nat cảnh giác đặt ly rượu

xuống. Chắc phải có gì trên tin tức đây. Có lẽ là về trại giam. Cô xoay về
phía ti vi, một chiếc Samsung màu bạc đặt trên quầy bếp.

“SẼ CÓ HAI HIỆP PHỤ!” Paul la lên, cùng với Hank đâm sầm về

phía cô, và cả ba suýt nữa tông vào nhau khi hai người đàn ông ào vào bếp,
phóng về phía ti vi.

“Em yêu à, cái điều khiển đâu rồi? Lẹ lên!” Hank quẳng chiếc cặp táp

và túi đồ thể thao lên quầy bếp, làm ly rượu cửa cô đổ nhào. Cú va chạm
làm ly rượu vỡ tan, rượu đổ ra khắp quầy và chảy xuống một bên.

“Cẩn thận chứ Hank!” Nat vơ miếng khăn giấy.

“Úi, xin lỗi em yêu! Sao trong này tối thế? Cái điều khiển đâu nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.