“Tôi không thể tin được việc đó.” Nat nghĩ về Barb, về căn nhà đơn
sơ, về lũ nhóc và trò Game Boy. “Tôi biết là có những cán bộ quản giáo tha
hóa, nhưng tôi không thể tin được đấy lại là anh ta, hay là gia đình ấy.”
“Cô không biết điều gì về Saunders hết, hay về những gì anh ấy đã
làm khi còn sống. Tiền buôn bán ma túy có thể làm biến chất bất cứ ai.”
Angus đưa cho cô cái điện thoại, vẫn đang còn ấm. “Gọi cho Barb Saunders
ngay bây giờ đi. Sau vụ ăn trộm, hay đột nhập, hay là gì đi nữa, cô ấy cần
biết rằng có thứ gì đó dưới sàn nhà. Giả sử bọn trộm chưa tìm ra nó.”
“Đồng ý.” Nat mở điện thoại lên, bấm máy gọi, tìm thấy số, nhưng
đầu kia cứ đổ chuông mãi. Rồi sau đấy là hộp thư ghi lại lời nhắn nhà
Saunders mở lên, làm cô giật mình. Hộp ghi lời nhắn đã ghi âm giọng đàn
ông, và cô nhận ra đấy là giọng Ron Saunders. Cô run rẩy, chờ được để lại
lời nhắn, nhưng hộp ghi đã đầy. “Không ai trả lời máy cả,” Nat nói, vẻ bồn
chồn. “Tôi sẽ tiếp tục gọi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gọi được thôi.”
“Hẳn cô ấy đang tránh trả lời báo chí.” Angus cong vành môi mấy
mũi khâu của anh lại. “Nếu cô muốn, trên đường từ trại giam về, tôi sẽ ghé
qua nói cho cô ấy biết.”
“Thế anh đi thật đấy à?”
“Dĩ nhiên rồi. Trước đây tôi đã bị đe dọa nhiều lần như thế. Đấy là
nguy hại của nghề nghiệp. Đa phần các lời đe dọa là của chủ đất. Mấy tay
đó là mấy tay quyền lực bậc nhất. Đấy là lý do vì sao Donald Trump cư xử
như thế. Không phải vì tiền bạc, mà là vì quyền sở hữu cả cái hành tinh
này.”
“Vậy nếu tôi đi cùng anh thì sao?”
“Tại sao?” vẻ mặt Angus trở nên nghiêm trọng.