CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 278

“Tôi đang thức đây,” ông nói, giật nảy mình ngẩng đầu lên. Ông máy

móc với tay lấy chiếc mũ, nhưng Nat đã vẫy tay ra hiệu cho ông ở yên đó.

“Ông có thể giúp tôi được không? Tôi cần xe nhưng không mướn

được vì không có bằng lái. Có thể vui lòng cho tôi mượn xe của ông, chỉ
trong ngày thôi được không? Tôi sẽ trả tiền cho ông.”

“OK, giáo sư. Nhưng cô phải lái xe đưa tôi về nhà.” Bill ngái ngủ

kiểm tra đồng hồ. “Mười phút nữa là tôi hết ca.”

“Cảm ơn nhiều nhé. Còn nữa, ông có điện thoại di động không?”

“Có chứ. Nhưng tôi không bao giờ sử dụng nó.”

Hoàn hảo.

Một tiếng đồng hồ sau, Nat lái xe đưa Bill về căn hộ của ông rồi lái đi

ra đường cao tốc, chạy khỏi thành phố trên chiếc xe Kia yếu xìu màu nâu
nhạt của ông, mà căn cứ vào mùi trong xe thì chiếc xe này chạy bằng khói
thuốc. Mấy tờ báo cũ, một gói thuốc Winston bị bóp méo, và những hóa
đơn đóng phí giao thông vương vãi trên sàn xe cáu bẩn, nhưng trên ghế
ngồi bên cạnh cô là nguồn nguyên liệu mới: một hộp bìa giữ ly với một ly
cà phê nóng hổi, một chiếc bánh mì vòng kẹp bơ, và một tấm bản đồ được
in ra từ trang Mapquest. Chiếc điện thoại mới mượn đang được sạc điện từ
ổ hộp quẹt điện trong xe, mặc dù Nat thề có Chúa là việc này làm cho chiếc
Kia chạy còn chậm hơn nữa.

Cô chạy xuống phía Nam dưới bầu trời đầy mây, từ chân trời trở lên

sáng một ánh hồng tai tái, tiếp đến là màu hồng tối, rồi đến màu xanh tươi.
Cơn mưa đã rửa trôi gần hết đám tuyết hai bên đường, để lộ ra những mảng
bùn nâu. Cô nhìn vào gương chiếu hậu mờ đục để chắc ăn là không có chiếc
xe tải màu đen nào theo đuôi mình, nhưng giao thông còn thưa thớt và rõ
ràng là vô hại. Cô thấy khá an tâm trong một chiếc xe mà không một kẻ xấu
nào có thể nhận ra là xe của cô được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.