CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 67

Máu từ miệng anh ta sủi bọt và tràn qua hai bên mặt. Anh ta vẫn bấu lấy
cánh tay cô. Anh ta đang cố gắng nói cái gì đấy.

“Nói... với vợ tôi,” viên C.O. thì thầm. Máu nấc cục lên từ miệng anh

ta, cảnh tượng kinh hoàng đến nỗi Nat gần như khóc toáng lên. Anh ta nói,
“Làm ơn. Nói với cô ấy...”

“Tôi nói, tôi nói mà. Tôi sẽ bảo với cô ấy là anh yêu cô ấy,” Nat nói,

hoàn tất câu nói của anh ta, những lời nói tuôn ra từ tiếng nấc nghẹn của cô.

“Không, không,” viên C.O. rên rỉ, lắc đầu. “Không. Nó... nằm dưới

sàn.”

Cái gì? Nat chớp mắt, run rẩy. Anh ta nói gì thế nhỉ? Giữa những

tiếng còi hụ và cơn hoảng hốt của cô, cô khó mà nghe rõ lời anh ta. Cô tì
người xuống, tai cô ghé ngay sát miệng anh ra, “Anh nói gì cơ?”

“Nói... với cô ấy.” Viên C.O. thở khó nhọc. “Nói với cô ấy là nó... ở

dưới sàn.”

“Được, được, tôi sẽ bảo cô ấy, tôi hứa mà.” Nat ấn mạnh tay nhưng

máu đã thấm đẫm chiếc khăn quàng. Ngay giây sau, mi mắt viên C.O.
ngừng nhấp nháy. Đôi mắt xanh của anh ta đứng tròng. Bàn tay đang siết
cánh tay cô đột ngột rời ra. Tay anh ta rơi xuống, những ngón tay vẫn co
quắp.

“Không!” Nat biết hô hấp nhân tạo. Cô không thể để anh chết. Cô cúi

người xuống, kéo hai môi anh mở ra, hà hơi vào miệng anh, máu nóng, vị
mặn chát. Hà hai hơi, rồi cô thẳng người dậy và lấy hết sức đè lên ngực anh.

Một, hai, ba, bốn. “Làm ơn, tỉnh lại đi!” Nat khom người, ấn mạnh.

Chiếc khăn quàng rơi ra. Máu sủi bọt khủng khiếp từ vết thương. Cô tiếp
tục ấn mạnh và đếm. Cặp mắt viên C.O. không di chuyển. Anh ta không
phản ứng gì với tiếng thét của cô. Cô dừng đếm những lần đè vào ngực và
lại cúi xuống, cố gắng thổi sự sống vào người anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.