CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 79

“Tôi không biết xin lỗi bao nhiêu cho vừa. Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Cả hai chúng ta đều không sao, và đó mới là điều đáng nói,” Nat

thành tâm nói.

“Mà này, mặc cái này vào.” Angus đặt một chiếc áo khoác chống đạn

vào lòng cô. “Mặc khi lái xe về. Tanisa đưa cho tôi đấy. Cô ấy muốn cô mặc
nó. Tôi không chắc khi nào cô mới lấy lại được cái áo khoác của mình.”

“Cảm ơn.” Nat cầm lấy chiếc áo, vui mừng khi biết cô C.O. ấy an

toàn. Lúc này, hai viên cảnh sát đang leo vào xe cứu thương và đóng cửa lại
sau lưng. Họ cũng phải cúi mình xuống để đi vào bên trong, và chiếc xe cứu
thương bật lên bật xuống vì có thêm tải trọng. Họ ngồi xuống trên băng ghế
bọc nệm đối diện Nat và Angus, giống như hai cặp đang hẹn hò trong địa
ngục.

“Tôi là cảnh sát Bert Milroy trong đội cảnh sát của bang,” viên cảnh

sát nói. Anh ta có lẽ bốn mươi tuổi, gương mặt điển trai, cặp mắt xanh lạnh
lùng, chiếc mũi dài, xương xương, đầu mũi đỏ lên vì lạnh. Anh ta khoát tay
về phía viên cảnh sát ngồi cạnh, trông có vẻ trẻ hơn, hai má mờ mờ sẹo rỗ
vì mụn và đôi môi mỏng hơn. “Đây là cộng sự của tôi, cảnh sát Russ
Johnston. Chúng tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, vì tôi biết không dễ dàng gì cho
cô.” Viên cảnh sát rướn người tới trước, rút ra một tập ghi chú tốc ký từ túi
sau, và lật ngược miếng bìa cứng ra sau. “Cô thấy đủ khỏe để nói chuyện
với chúng tôi chứ? Cô có muốn vào bệnh viện không?”

“Không, cảm ơn.” Nat giơ tay lên, dưới tấm chăn. “Trước tiên, anh có

thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong đó không? Mọi việc chấm dứt
cả rồi chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.” Viên cảnh sát lôi một cây bút bi ra khỏi túi áo bên

trong. “Chỉ mất có mười sáu phút để dẹp xong vụ lộn xộn,”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.