CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 108

Tim đập thình thịch, tôi gọi Maggie để vay cô nàng một khoản cho chuyến
đi.

- Em đã không nói dối ba hoàn toàn khi bảo rằng em đang cố gắng

thương lượng để nâng hạn mức thấu chi của em ở ngân hàng, – cô nàng bảo
tôi.

Tôi thuộc lòng các nhược điểm của em gái, nhưng cô nàng không phải

là người bủn xỉn, mà đang nói sự thật.

- Tại sao chị lại cần đến hai ngàn bảng? – Cô nàng hỏi tôi. – Chị đang

nợ ngập đầu à?

Tôi kể với Maggie về bức thư mình vừa nhận được vài giờ trước. Cô

nàng liền cho tôi một trận, gọi tôi là kẻ thần kinh. Thế nếu sự thật chỉ là tôi
đang dây dưa với một gã loạn óc, kẻ sẽ hiếp dâm tôi ngay khi tôi đến nơi rồi
vứt xác tôi xuống biển thì sao? Chắc chắn là chính vì thế mà hắn mới hẹn tôi
vào buổi tối ở một nơi gọi là quán cà phê của đám thủy thủ. Maggie không
thiếu trí tưởng tượng để thêu dệt câu chuyện nọ kia, nhưng thật đáng tiếc là
chẳng bao giờ có chuyện gì thú vị cả. Tôi đáp rằng nếu một gã thần kinh tìm
cách lôi kéo con mồi vào lưới, thì hẳn là hắn sẽ tìm một cô nàng gần nhà,
như thế đơn giản hơn là bắt cô ta vượt đại dương. Logic thôi, Michel có lẽ
cũng sẽ đồng ý.

- Hoàn toàn ngược lại, – Maggie phản đối, – ở đó, ai sẽ phát hiện ra

việc chị mất tích?

- Địa điểm hẹn gặp đâu có phải là tận cùng một bãi lầy ở Louisiana, –

tôi nhận xét. – Ta đang nói đến Baltimore mà!

Maggie im lặng một lát. Cô nàng quá hiểu tôi nên khó có thể nghi ngờ

quyết tâm của tôi.

- Chị đã nghĩ đến việc gọi cho tòa soạn để đề nghị họ tạm ứng chi phí

chưa? Những chuyến đi vẫn là một phần trong công việc của chị, hay em đã
trở nên ngốc nghếch rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.