CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 113

Trước khi Michel sa đà vào một bài giải thích bất tận, tôi đặt bàn tay

lên cánh tay anh để anh nghe tôi nói.

- Đó chỉ là một cách nói thôi. Em đi tìm quá khứ của mẹ.

- Tại sao vậy, mẹ đã để mất quá khứ à?

- Mẹ đã để nó thất lạc. Chúng ta biết quá ít về mẹ thời mẹ còn là một cô

gái trẻ.

- Chắc hẳn là vì mẹ muốn như thế. Anh không nghĩ không vâng theo

lời mẹ lại là một ý hay đâu.

- Em cũng nhớ mẹ như anh, nhưng em là phụ nữ, và em cần biết mẹ em

từng là người thế nào để rốt cuộc cũng có thể trưởng thành, hay ít ra cũng
hiểu rõ em là ai.

- Em là em gái sinh đôi của anh. Mà chuyện đó có quan hệ gì với

Baltimore?

- Có người hẹn gặp em ở đó.

- Người đó biết về mẹ à?

- Em cho là thế.

- Thế còn em, em có biết cái người ấy không?

- Không, em không biết người ấy là ai.

Tôi kể về bức thư với Michel, nhưng không tiết lộ cho anh biết nội

dung chính xác, tôi không muốn khiến anh phải lo lắng. Sự cân bằng trong
anh vốn rất mong manh. Tôi liền bịa ra những điều tốt đẹp. Tô điểm cho
khung cảnh là một nghệ thuật mà tôi đã làm chủ được trong nghề nghiệp của
mình.

- Vậy là, – anh vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên, – nếu anh hiểu đúng, em

sẽ đến một thành phố xa xôi, để gặp một người em không quen biết, nhưng
là người, theo ý em, sẽ nói với em những điều mà em không biết về mẹ của
chúng ta, và chính nhờ thế mà em sẽ hiểu rõ em là ai… Bác sĩ tâm lý của
anh thường bảo anh rằng bà ấy sẽ rất vui nếu một ngày nào đó được gặp em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.