CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 141

tranh sẽ luôn ở trong gia đình tôi. Bức Hopper đó là sự bất tử của tôi. Tôi
mới hạnh phúc làm sao khi đưa nó về lại nước Pháp. Thật ngu ngốc, nếu
hình dung ra được tương lai đang chờ đợi mình, có lẽ cả gia đình tôi đã ở lại
New York.

- Vậy, bác từng là một thương gia giàu có.

- Đã từng, quả đúng là vậy.

- Những bức tranh đó giờ ra sao rồi? Bác có còn giữ chúng khi chiến

tranh nổ ra không?

- Chúng ta sẽ tiếp tục nói về chủ đề này vào một ngày khác, Hanna

không thích ở một mình quá lâu.

* * *

Nhiều tuần trôi qua. Cuối cùng Robert cũng giành được một vị trí trong

đội. Đã có lúc anh được cưỡi lên một chiếc xe đạp và đi dọc vùng quê để
truyền tải một thông điệp. Một đêm, khi một người du kích vắng mặt, anh đã
cầm lái một chiếc cam nhông và đảm nhiệm việc vận chuyển hai thùng lựu
đạn. Một đêm khác, anh gia nhập một nhóm có nhiệm vụ chiếu sáng một
khoảnh đất được dùng làm bãi đáp tạm thời. Hai chiếc máy bay đổ xuống
một người Anh và một người Mỹ. Bắt tay một người đồng bào khiến nỗi
nhớ quê hương trào lên, nỗi nhớ lại càng thêm da diết khi hai người chỉ kịp
nói với nhau vài câu. Người đồng bào của anh nhanh chóng được những
người mà Robert chưa bao giờ gặp dẫn đi, và anh không hề biết gì về nhiệm
vụ mà người này được giao phó.

Nhưng ngoài những khi hành động, anh dành phần lớn thời gian để đi

đi lại lại xung quanh chòi săn. Mỗi tối, anh ngồi xuống gốc cây quen thuộc
và Sam đến ngồi cùng anh. Nhà kinh doanh nghệ thuật mời anh một điếu
thuốc và hỏi han anh về những cuộc tác chiến anh đã tham gia. Sam cảm
thấy ông mắc nợ chàng trai trẻ người Mỹ này, người đang ở rất xa quê nhà
để dấn thân vào một trận chiến hoàn toàn xa lạ đối với anh.

Họ đã được tình bạn gắn kết. Robert tìm thấy ở Sam sự lắng nghe mà

ba anh chưa bao giờ dành cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.