CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 152

ăn gì từ khi ở Luân Đôn, và dạ dày tôi đang gào réo. Nữ nhân viên phục vụ
xếp chỗ cho tôi ngồi sát tường.

Tại tất cả các nước từng đến, tôi nhận thấy rằng các nhà hàng không

thích những người ăn tối một mình. Do đó tôi mới phải ngồi sát tường… Tôi
ngẩng đầu lên quan sát những bức ảnh, chứng nhân của một thời đại đã qua.
Ta thấy ở đó những người trạc tuổi tôi, đang chạm cốc trong một bữa tiệc
tối, tất cả bọn họ đều say sưa và vui sướng với vẻ tự do khiến tôi phải ghen
tị. Và chỉ vì ghen tị, tôi quyết định thấy họ thật nực cười trong những bộ
trang phục lạc mốt. Những chiếc quần ống loe khiến đám đàn ông có dáng
vẻ thật thô kệch, và kiểu tóc của các cô gái cũng chẳng khá hơn. Dù sao đi
nữa, vào thời đại của họ, ăn mặc như thế không phải là đúng mực, mỗi
người trong số họ đều một tay cầm cốc, tay kia cầm một điếu thuốc và cứ
nhìn vào những vẻ mặt hớn hở ấy, tôi ngờ rằng đó không chỉ là thuốc lá.
Ánh mắt tôi lướt từ khung ảnh này qua khung ảnh khác và đột nhiên dừng
lại ở một bức ảnh. Tôi đứng dậy để ngắm bức ảnh kỹ hơn. Hai cô gái đang
ôm hôn nhau. Nếu khuôn mặt một người hoàn toàn xa lạ với tôi, thì khuôn
mặt của người còn lại lại vô cùng quen thuộc.

Tim tôi đập đến cả trăm nhịp một giờ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nét

mặt của mẹ tôi hồi bà ba mươi tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.