CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 185

- Em mới ba mươi tư tuổi, và em mặc kệ. Chị sẽ gặp lại anh ta ư?

- Bọn chị hẹn ngày mai ăn sáng.

- Elby này, đừng có yêu gã đó đấy!

- Thứ nhất, anh ta hoàn toàn không phải kiểu người chị thích, và thứ

hai, chị còn chưa tin tưởng anh ta.

- Thứ nhất, em không tin chị, và thứ hai, chị tin tưởng tất cả mọi người,

thế nên em nhắc lại với chị, đừng có chưa gì đã bám riết lấy anh ta, ít nhất
thì cũng không xoắn lấy anh ta trước khi làm rõ được chuyện này.

Maggie ra lệnh cho tôi phải gọi lại cho cô nàng hằng ngày để thông báo

tình hình, cô nàng hứa sẽ không để lộ chuyện của tôi với Michel, rồi gác
máy. Cuối cùng, tôi cũng ngủ thiếp đi, nhưng chỉ khi đêm đã rất khuya.

* * *

Sáng hôm sau, tôi gặp lại George-Harrison trong sảnh khách sạn.

Phòng ăn thật ảm đạm nên anh ta đưa tôi đi ăn sáng trong thành phố bằng
chiếc xe bán tải.

- Anh thuộc loại thợ mộc nào vậy? – Tôi hỏi để phá vỡ bầu không khí

im lặng lạnh giá.

- Tôi không cho là có nhiều loại thợ mộc.

- Có chứ, có thợ mộc chuyên làm nhà, lại có thợ mộc làm đồ đạc và có

những người…

- Loại thứ nhất là thợ dựng nhà… Có thể chỉ đơn giản là tôi không có

cha.

- Có liên quan gì đâu?

- Với câu hỏi của cô thì không có liên quan gì hết, nhưng cả đêm qua

tôi nghĩ đến bức thư của mẹ tôi. Nếu mẹ tôi gọi mẹ cô là “bạn yêu”, có thể
bà ấy đang gợi nhắc đến một người cha vô danh, và thảm kịch trứ danh kia,
có lẽ chính là tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.