CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 186

- Về thảm kịch thì tôi còn nghi ngờ, nhưng việc anh là người đáng

thương đến thảm hại thì rất đúng. Với lại, mặc dù trông anh cũng không đến
nỗi tệ, nhưng nếu nói anh chính là một kho báu cần được khai quật thì…

Lẽ ra tôi không nên phá lên cười sau khi nói câu đó, tôi đã khiến anh ta

phật ý. Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, George-Harrison quay sang phía tôi,
vẻ mặt nghiêm trọng.

- Cô không hề thấy bối rối khi hình dung rằng hai bà mẹ của chúng ta

đã yêu nhau sao?

- Tình cảm hai người họ có thể đã dành cho nhau không phải là thứ

khiến anh khó chịu, và anh hoàn toàn biết rõ điều đó, anh chỉ không thể nào
tìm ra cách để diễn đạt mối quan hệ giữa họ với nhau thôi. Và bởi vì chuyện
ấy khiến anh bối rối đến thế, đừng quên rằng mẹ anh, vào thời điểm viết bức
thư đó, đang trong tình trạng…

- Không hoàn toàn minh mẫn?

- Anh có cái tật là chuyên nói nốt câu của tôi. Bà đã có tuổi, và từ ngữ

cũng bị ảnh hưởng theo. Tình bạn hay tình yêu, chuyện đó thì có gì quan
trọng chứ? Bây giờ, chúng ta hãy đi đến tận cùng theo cách lập luận của anh,
tôi sẽ chỉ cho anh thấy là nó không có căn cứ. Cứ cho rằng mẹ chúng ta yêu
nhau đi, họ đã quyết định nuôi một đứa trẻ, nhờ đến một người cha vô danh
nào đó, hoặc cũng có thể là không vô danh, và đúng lúc mẹ anh mang thai,
mẹ tôi bỏ rơi bà ấy?

- Thế tại sao cách lập luận đó lại không hề có căn cứ?

- Cho xe chạy đi! Anh không nghe thấy người ta bấm còi sao? Tôi biết

rằng đàn ông rất khó có thể làm nhiều việc cùng lúc, nhưng lẽ ra anh phải có
khả năng vừa lái xe vừa nghe tôi nói chứ nhỉ, ba tôi vẫn làm thế được, mà
ông còn là người lơ đễnh không ai sánh bằng.

Chiếc xe bán tải tiến lên vài mét rồi đỗ lại bên vệ đường.

- Anh bao nhiêu tuổi? – Tôi hỏi anh ta.

- Ba mươi lăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.