CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 188

- Sân khấu nơi chúng tôi lớn lên. Còn anh, anh biết gì về quá khứ của

mẹ anh?

- Mẹ tôi sinh ra ở Oklahoma, bà có bố là thợ máy, mẹ làm nội trợ. Ông

ngoại tôi là một người đàn ông thô kệch, hà tiện những cử chỉ âu yếm. Mẹ
kể với tôi rằng ông không bao giờ muốn ôm bà, cũng không hôn, lấy cớ rằng
tay ông đầy dầu mỡ và không muốn dây bẩn sang mẹ. Cuộc sống ở
Oklahoma còn khắc nghiệt hơn cả ông ngoại, với lại tôi cho rằng vào thời kỳ
đó các bậc cha mẹ không biết thể hiện tình cảm của mình. Mẹ tôi trốn khỏi
nhà khi còn rất trẻ. Bà đến New York, trong đầu đầy những thứ bà đã đọc
được suốt thời thơ ấu. Bà tìm được chân thư ký tại một nhà xuất bản. Buổi
tối, bà theo các khóa học báo chí ở Đại học New York. Bà đã gửi đơn xin
việc đến tất cả các báo ở bờ Đông, và đã tìm được vị trí nhân viên tìm kiếm
thông tin. Bà đã rời nước Mỹ đến định cư ở Montréal khi mang thai tôi.

- Anh có biết rằng bà từng sống ở Baltimore vào cuối những năm 1970

không?

- Không, tôi không biết. Bà luôn chỉ kể về New York. Nhưng bất cứ khi

nào tôi quan tâm đến thời kỳ bà mang thai tôi, mẹ tôi liền khép mình lại
chẳng khác gì một con hàu, và chúng tôi cãi nhau. Cô đến đây tìm kiếm thứ
gì vậy?

- Tôi cũng không biết nữa, tôi ra đi trong một phút bốc đồng.

- Cái kho báu đó là thứ khiến cô quan tâm chăng?

- Khi biết đến sự tồn tại của nó thì tôi đã ngồi trên máy bay rồi. Tôi biết

chuyện này thật khó tin, nhưng tôi phát hiện ra bức thư của mẹ anh trong túi
áo khoác lúc qua cửa kiểm tra an ninh.

- Vậy thì, cô hãy quay về đi, bởi kẻ viết thư nặc danh đó, theo cách nói

của cô, hẳn phải ở nước Anh thì mới có thể tiếp cận cô sát sao đến thế.

- Thế còn anh, anh đang tìm kiếm điều gì?

- Cha tôi, tôi đã nói với cô rồi mà.

- Những bức thư của mẹ tôi đang ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.