CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 217

thấy chuyện đáng ngờ đi? Nhưng nếu anh có hướng điều tra khác tốt hơn, thì
tôi xin lắng nghe.

George-Harrison lắc lắc chùm chìa khóa chiếc xe bán tải của anh ta

trước mặt tôi.

- Vậy thì, ta lên đường đến đại học Johns Hopkins thôi. Cô sẽ gọi cho

giáo sư Shmolek trên đường.

- Shylock! Và thừa nhận rằng tôi là một phóng viên giỏi cũng không

khiến lưỡi anh bị rứt ra đâu!

* * *

Ông giáo sư tiếp chúng tôi vào giữa chiều. Lời giới thiệu của bà thị

trưởng đã giúp chúng tôi mở cánh cửa văn phòng ông, nhưng cũng không hề
dễ dàng. Thư ký của ông gần như đã dập máy ngay trước mũi tôi, nhưng sau
khi giằng lấy điện thoại di động từ tay tôi, George-Harrison đã xoay xở cho
chúng tôi được một cuộc hẹn.

Hết giờ giảng, ông Shylock đang thu dọn giấy tờ ghi chép; vài sinh

viên hiếm hoi có mặt trong giảng đường lặng lẽ đứng dậy. Ông hắng giọng
và vừa bước xuống bục vừa nhăn mặt. Mái tóc bạc trắng phủ kín nửa sau
đầu, chòm râu muối tiêu xồm xoàm, ông mặc một bộ quần áo không biết có
từ bao giờ, nhưng dù vậy trông ông vẫn là một ông già thanh lịch. Khi chúng
tôi tự giới thiệu, ông tỏ vẻ bực bội, rồi huơ chiếc kính trong không trung để
ra hiệu bảo chúng tôi đi theo.

Văn phòng của ông sực mùi xi và mùi bụi bặm, ông chỉ cho chúng tôi

hai chiếc ghế bành còn trống rồi ngồi xuống ghế của mình. Sau đó, ông mở
một ngăn kéo, lấy ra một ống thuốc giảm đau và nuốt hai viên.

- Chứng đau dây thần kinh hông chết tiệt, – ông càu nhàu. – Nếu hai

người đến đây để xin lời khuyên hướng nghiệp cho tương lai, thì đây: hãy
chết trước khi già!

- Ông thật tốt bụng, nhưng than ôi, chúng tôi không còn ở độ tuổi để

làm sinh viên nữa, – George-Harrison trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.