CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 231

Sally-Anne ngắm nghía một phần căn xưởng mà Keith đã sửa lại thành
phòng biên tập. Vài ngày trước, tờ The Independent ra đời ở đó, nhưng mẹ
cô đã đánh cắp nó của cô.

- Chúng ta sẽ lấy lại những gì thuộc về chúng ta, – cô nói ngắn gọn.

- Cậu có thể giữ lại đứa em khốn kiếp của cậu.

- Tớ không nghĩ đến nó, mà đến tờ báo.

- Không có tiền, cậu định xoay xở thế nào đây? – May vừa hỏi vừa

bước về phía bếp ga.

Cô châm lửa để hâm lại nồi xúp cải xoong.

- Ba tớ giữ một phần nhỏ tài sản dưới dạng trái phiếu trong két của ông

ấy. Đó là một phương thức thanh toán mà những người mua các tác phẩm
nghệ thuật rất thích, khi họ không muốn phải báo cáo với sở thuế. Chính
thức ra, họ bán lại một bức tranh bằng giá họ đã mua vào và phần lãi bị đánh
thuế sẽ được thanh toán bằng cách đó. Không ai thấy, không ai biết. Trái
phiếu không ghi tên người sở hữu và được giao dịch như một loại tiền mặt ở
bất cứ ngân hàng nào, mà chẳng ai yêu cầu cậu phải chứng thực nguồn gốc
của nó cả.

- Nhưng chúng nằm trong két của ba cậu, và chúng ta không phải kẻ

trộm.

May đặt nồi xúp lên bàn và thở dài. Đây không phải là bữa tối thân mật

mà cô đã nghĩ đến trong lúc loay hoay nấu nướng.

- Ai nói là chúng ta sẽ ăn trộm? Nhà Stanfield đã gây dựng lại gia tài

nhờ vào những gì ông ngoại tớ để lại cho họ: những bức tranh và danh tiếng
của ông. Tuy nhiên, tớ là người duy nhất kế thừa được đạo đức của ông. Nếu
ông thấy được ngày nay con gái ông hành xử thế nào, ông hẳn sẽ phản đối
và là người đầu tiên muốn giúp đỡ tớ.

- Tốt lắm, – May vừa nói vừa múc xúp ra đĩa, – nếu cậu có được phần

thừa kế dành cho cậu, thì đó không phải là ăn trộm, nhưng tớ sẽ ngạc nhiên
nếu ba mẹ cậu giao lại phần đó cho cậu đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.