CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 235

Viên cảnh sát ngước mắt lên.

- Chúng tôi đến đây không phải với tư cách nhà báo, – George-Harrison

nói tiếp, – mà với tư cách hai tiểu thuyết gia, và vụ án đó chính là trung tâm
cốt truyện của chúng tôi. Chúng tôi cần miêu tả càng khớp với thực tế càng
tốt, thế nên mong anh hiểu cho một biên bản vụ án hồi đó sẽ giúp chúng tôi
có được tính xác thực cần thiết cho tiểu thuyết của mình.

- Loại tiểu thuyết gì vậy?

- Một cuốn trinh thám.

- Đó chính là thứ duy nhất giúp tôi thư giãn đấy, tiểu thuyết trinh thám

ấy, vợ tôi thì chỉ đọc tiểu thuyết tình cảm thôi, và đỉnh điểm là sau khi đọc
chừng ấy tiểu thuyết yêu đương, cô ấy chẳng thể nào dành tình yêu cho tôi
nữa.

Viên cảnh sát phân vân ra hiệu cho chúng tôi lại gần và nghiêng người

qua cái bục nơi anh ta đang ngồi rồi thì thầm:

- Nếu hai người dùng tên tôi để đặt cho một trong các nhân vật của

cuốn sách, tôi rất muốn giúp hai người một tay. Không nhất thiết phải là
nhân vật chính, nhưng là một người nào đó có vai trò thực sự, và là một
nhân vật chính diện! Tôi đang hình dung ra vẻ mặt vợ tôi khi tôi đọc cho cô
ấy nghe những đoạn có tôi xuất hiện.

Một cái bắt tay chân thành đánh dấu giao kèo giữa George-Harrison và

viên cảnh sát, rồi anh ta hỏi chúng tôi về nội dung cụ thể của thứ mà chúng
tôi đang tìm kiếm.

Nửa giờ sau, anh ta quay trở lại cùng với một tập hồ sơ màu be, bìa

ngoài phủ đầy bụi. Anh ta đọc nó trước mắt chúng tôi, như thể đã là tác giả
của cuốn tiểu thuyết mà chúng tôi sắp viết.

- Vụ trộm của hai người xảy ra vào ngày 21 tháng Mười năm 1980, vào

khoảng 19 giờ, – anh ta vừa nói với chúng tôi vừa gãi cằm. – Đó là một vụ
án tồn đọng, người ta chưa bao giờ tìm được tác giả của vụ trộm. Chuyện
xảy ra trong một buổi tiệc tối do một ông Robert Stanfield nào đó cùng vợ tổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.