CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 241

- Hoặc ngược lại, có thể chúng ta đã cho anh ta một cú hích để viết

cuốn tiểu thuyết của riêng mình. Với lại, khi cô rêu rao là đang thực hiện
nhiệm vụ do tờ báo của cô giao phó, đó không phải là một lời nói dối sao?

- Có, nhưng là lời nói dối nhỏ nhặt.

- À phải, bởi vì lại còn có lời nói dối nhỏ nhặt và lời nói dối to lớn cơ

đấy…

- Chính xác là thế.

- Cô gái từng sống chung với tôi năm năm đã ra đi vào một buổi sáng

sau khi để lại cho tôi lời nhắn chưa đầy một dòng. Hôm trước đó, cô ấy
chẳng tỏ vẻ gì cả, vẫn hành xử như thể mọi chuyện hoàn toàn bình thường.
Cô có thực sự nghĩ rằng cô ấy đã đưa ra quyết định trong đêm ấy không?
Xem nào, đó là lời nói dối nhỏ hay lớn?

- Cô ấy viết gì trong lời nhắn?

- Rằng tôi là một con gấu trong xó rừng.

- Và đó là một lời nói dối sao?

- Tôi hy vọng tôi không chỉ có thế.

- Anh có thể bắt đầu bằng việc cạo bộ râu đó đi. Cô ấy chê trách anh

điều gì?

- Tất cả những gì mà cô ấy yêu thích khi chúng tôi bắt đầu đến với

nhau. Phòng ngủ của chúng tôi đã trở nên quá chật hẹp còn xưởng mộc của
tôi lại quá rộng. Tôi quấy rầy cô ấy khi bước vào bếp, trong khi trước đó cô
ấy thấy tôi thật gợi cảm khi đeo tạp dề. Đầu tôi tựa vào vai cô ấy quá nặng,
khi tôi ngủ gật trước ti vi, trong khi trước đây cô ấy thích lùa ngón tay vào
tóc tôi.

- Tôi nghĩ chính sự im lặng hình thành giữa hai người, trước cái ti vi

đó, mới là điều cô ấy ghét. Cả sự đơn điệu nữa. Có thể chính cô ấy là thứ cô
ấy ghét trong cuộc đời này, và chuyện đó thì anh chẳng thể làm gì được.

- Cô ấy trách tôi đã dành quá nhiều thời gian ở xưởng mộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.