CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 242

- Hẳn là cô ấy đau khổ vì chuyện đó.

- Cửa xưởng mộc luôn để mở, cô ấy chỉ việc vào đó là có thể ở bên tôi.

Tôi mê say công việc của mình, làm sao ta có thể sống với một người không
quan tâm đến những việc ta làm?

- Anh không hiểu rằng cô ấy muốn anh say mê cô ấy sao?

- Có chứ, tôi đã hiểu ra, nhưng quá muộn rồi.

- Anh còn tiếc nuối cô ấy không?

- Cô có ai không? – George-Harrison hỏi tôi.

- Chúng ta đã đi sai đường với gia đình Stanfield. Tôi không thể hình

dung rằng mẹ tôi là một kẻ ăn trộm. Tôi không hoàn toàn hiểu hết được bà
ấy, nhưng một cái két sắt thì không bao giờ.

- Chúng ta thống nhất với nhau rằng cô đã không trả lời câu hỏi của tôi.

- Nếu là phụ nữ, anh sẽ hiểu được câu trả lời của tôi.

- Nhưng tôi lại là một con gấu không chịu cạo râu, – George-Harrison

thở dài.

- Không, tôi không có ai cả, bởi vì với anh lúc nào cũng phải nói toạc

mọi việc ra.

- Cô có giây phút nào hình dung rằng mẹ chúng ta đã ở cùng nhau

không?

- Cũng không nốt.

- Vậy thì, tôi sợ rằng chúng ta đang đi theo hướng điều tra đúng đắn

đấy, và đúng là họ đã gây ra vụ trộm đó. Nhưng có thể mẹ cô không phải là
người phá két sắt.

- Sao anh lại nói thế?

- Mẹ tôi chưa bao giờ đi làm thực sự, – George-Harrison nói tiếp. – Ít ra

là đi làm đủ thường xuyên để có thể nuôi một đứa con. Chúng tôi không
giàu có, nhưng tôi không thiếu thốn gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.