CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 245

- Xin anh tha lỗi, lẽ ra tôi không nên nói câu đó, thậm chí tôi còn không

nghĩ thế.

- Nếu người bán hàng trả thừa mẹ tôi dù chỉ một đô la, bà cũng trả lại

ngay, – anh ta nói gay gắt. – Khi bà giúp việc bị gãy chân, mẹ tôi vẫn trả
lương cho bà ấy đến khi bà ấy quay lại làm việc. Một lần, khi tôi bị đánh ở
trường, đầu tiên mẹ hỏi tôi lý do tại sao, rồi đến gặp thầy hiệu trưởng và nói
rằng bà cho bố mẹ cậu bạn kia hai mươi bốn tiếng đồng hồ để đến xin lỗi
tôi, trước khi bà đến tận nơi cho họ một bài học. Tôi có thể kể với cô hàng
trăm ví dụ khác nữa, thế nên nếu tôi bảo cô rằng mẹ tôi không thể là người
đánh cắp cả phần của người đồng lõa, tôi mong cô hãy tin tôi.

- Tại sao anh lại bị đánh?

- Bởi vì ở tuổi lên mười, khi người ta bảo cô rằng sở dĩ cô không có bố

là vì mẹ cô là một con đĩ, cô sẽ không có đủ vốn từ để đáp trả ngoài nắm
đấm của cô.

- Tôi hiểu rồi.

- Không, cô chẳng hiểu gì hết!

- Thôi được rồi, tôi thật ngu ngốc. Bây giờ, George-Harrison này, hãy

nghe tôi nói nhé: tôi không quan tâm đến số tiền mà mẹ chúng ta đã lấy
trộm, mặc dù tôi mơ ước có thể tặng cho ba tôi một kỳ nghỉ thú vị, nhưng tôi
hứa với anh là tôi sẽ không quay về Luân Đôn trước khi chúng ta tìm ra
thông tin về ba anh.

Anh lái xe chậm lại và quay xuống phía tôi. Khuôn mặt anh đã đổi khác

và đột nhiên tôi có cảm giác đang ở cạnh thằng nhóc đã đánh lộn với một
thằng nhóc khác ở trường, một ngày nào đó trước đây.

- Tại sao cô lại làm việc đó vì tôi, tôi tưởng chúng ta chưa quen biết

nhau cho lắm?

Tôi nhớ lại sự dịu dàng của ba tôi, những lời an ủi của ông mỗi lần tôi

cảm thấy không vui, sự ngọt ngào và trí thông minh của ông khi giúp tôi
thoát khỏi một bước đi lầm lỡ, sự đồng cảm ông dành cho tôi suốt thời niên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.