CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 246

thiếu, sự kiên nhẫn và lòng độ lượng của ông, tất cả thời gian ông đã dành
cho tôi, và tôi không thể hình dung nỗi trống vắng cùng những đau khổ mà
George-Harrison đã phải chịu đựng. Nhưng tôi không tìm ra lời nào để nói
với anh điều đó.

- Đúng là chúng ta chưa biết về nhau nhiều lắm. Và anh vẫn chưa trả

lời câu hỏi của tôi: anh có nhớ không?

- Nhớ ai?

- Không có gì, quên điều tôi vừa nói và tập trung vào lái xe đi.

Những ý nghĩ xáo trộn trong đầu tôi, và tôi đoán rằng anh cũng đang

như thế. Đột nhiên, như thể bị một tia chớp xẹt qua, George-Harrison kêu
lên: “Đương nhiên rồi!” Anh đạp chân phanh rồi đỗ xe vào vệ đường.

- Họ đã chia nhau số tài sản lấy trộm được, mẹ tôi đã lấy trái phiếu, còn

mẹ cô lấy thứ khác.

- Tại sao anh cứ nhất quyết cho rằng họ còn lấy thứ khác ngoài tiền?

- Lời thỉnh cầu của mẹ tôi, “Đừng để kho báu quý giá đó chìm vào

quên lãng”, đủ để thuyết phục tôi nghĩ thế.

- Tôi cũng vừa nghĩ đến điều đó, khi anh đề nghị tôi đừng trở nên đáng

ghét lần nữa; về chủ đề này, hãy nhắc tôi hỏi anh tôi đáng ghét trong bối
cảnh nào. Cứ cho là hai người họ đã chia nhau chiến lợi phẩm. Như con
người mẹ tôi mà tôi biết, mẹ tôi sẽ chọn cách từ chối nhận phần của mình,
bởi vì đó là tiền bẩn.

- Đúng, chúng ta đã hiểu rồi, mẹ cô chính là hiện thân của đức hạnh,

nhưng nếu cô nói đúng, thì kẻ viết thư nặc danh kia quả là ngờ nghệch đến
kinh khủng khi hy vọng khai quật lại một kho báu hoàn toàn có thể đã bị tiêu
hết từ ba mươi lăm năm nay. Trừ trường hợp, như viên cảnh sát đó đã cho
chúng ta biết, một phần của kho báu đó không phải là tiền!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.