CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 248

mình đã về quá muộn. Các cửa sổ vỡ tung do đạn bắn, mặt trước căn chòi
thủng lỗ chỗ. Cửa ra vào chỉ còn là một tấm ván gỗ treo lủng lẳng vào bản
lề.

Bên trong là kết quả của một trận tàn sát. Bàn ghế bị đạn tiểu liên băm

vụn, ba lính du kích nằm bất động trong cảnh tượng hết sức khủng khiếp.
Một người bị xổ ruột ra khỏi ổ bụng, một người bị cụt mất hai chân, chúng
đã nát bấy vì một quả lựu đạn, người thứ ba chỉ còn có thể nhận dạng được
nhờ vóc dáng đẫy đà. Mặt anh ta đã bị vùi trong lớp đất đẫm máu.

Robert cảm thấy buồn nôn, và nếu dạ dày anh không bị dốc sạch trên

đường, có lẽ nó đã quặn lên lần nữa. Tim đập thình thịch, anh nhìn một vòng
xung quanh rồi hét lên:

- Sam! Hanna!

Nhưng đáp lại tiếng gọi của anh chỉ là im lặng. Anh lao vào phòng ngủ

và nhìn thấy ông già nằm sõng soài nơi cuối giường, hai mắt mở trừng
trừng, một cánh tay buông thõng và một bàn tay vẫn cầm khẩu súng lục.
Một dòng đỏ thẫm chảy ra từ thái dương.

Robert quỳ xuống trước mặt ông rồi vừa òa khóc vừa vuốt mắt cho ông.

Anh cầm lấy khẩu súng giắt vào thắt lưng.

Anh quay trở ra thềm quan sát xung quanh, thầm cầu trời để Hanna trốn

được vào rừng, mặc dù hy vọng đó rất mong manh.

- Hanna!

Đáp lại anh chỉ có tiếng kêu ríu rít của lũ chim sẻ. Anh kinh hoàng khi

nghĩ đám lính bảo an đã đưa cô đi, không dám hình dung chuyện gì sẽ xảy
đến với cô. Anh đứng đó một lát, bất động, nức nở khi nhìn thấy gốc cây nơi
mình thường ngồi cùng Sam hút một điếu thuốc lá. Ông thương gia nghệ
thuật thường kể cho anh nghe về cuộc đời ông, về chuyện ông đã gặp vợ ông
như thế nào, về tình yêu ông dành cho cô con gái, về niềm đam mê của ông
đối với nghề nghiệp, về niềm tự hào khi có được bức Hopper.

Trời tối, màn đêm bao phủ toàn bộ chòi săn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.