CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 253

quay lại đây, cùng lắm là nửa tiếng nữa thôi. Từ giờ đến lúc đó, cô hãy nghỉ
cho lại sức, một chặng đường dài đang chờ chúng ta. Và nhất là đừng có gây
ra tiếng động đấy.

Hanna không có lựa chọn nào khác là để anh đi. Robert lại đi ngược

con đường lúc trước. Đến chòi săn, anh vào phòng mình để thay quần áo,
sau đó đến tìm kiếm trong phòng bếp. Tất cả các bình đựng đồ dự trữ đều đã
vỡ, trừ một chiếc bình lăn vào gầm bàn. Robert lấy nó ra rồi nhét vào một
chiếc túi dết lớn treo trên một cái đinh gần lò sưởi. Rồi anh leo xuống chiếc
thang dẫn đến căn hầm và bước vào đường hầm.

* * *

Họ đã đạp xe đến tận rạng sáng, nhưng Hanna quá mệt nên không thể

đi tiếp. Cả Robert cũng đang chiến đấu chống lại cơn mệt mỏi. Mặt trời rải
ánh ngũ sắc lên màn sương mù phủ xuống đồng bằng. Đằng xa, họ nhìn thấy
một nhà kho và một trang trại. Là người cầm lái, Robert rời khỏi đường lớn
để rẽ vào một con đường ngang dẫn tới đó. Họ sẽ nghỉ lại đó vài giờ, và nếu
may mắn đôi chút, sẽ tìm được thứ gì để ăn uống.

* * *

Đã quá trưa khi Hanna mở mắt ra. Người chủ trang trại đang chĩa khẩu

súng trường trên vai vào mặt Robert.

- Các người là ai? – Ông ta hỏi.

Robert ngồi bật dậy.

- Chúng tôi không phải kẻ trộm cũng không phải những kẻ muốn gây

hại cho ông, – Hanna trả lời. – Tôi xin ông, hãy hạ khẩu súng xuống.

- Các người làm gì trong nhà kho của tôi?

- Chúng tôi chỉ nghỉ lại một chút thôi, chúng tôi đã đi suốt đêm qua, –

Hanna tiếp tục trả lời.

- Thế còn hắn, hắn bị mất lưỡi rồi à? Tại sao hắn không nói gì?

- Làm thế thì có ích gì, bởi vì tôi đang trả lời ông rồi mà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.