CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 254

- Nếu các người đi suốt đêm, có nghĩa là các người đang chạy trốn. Hắn

là người nước ngoài, đúng thế không?

- Không, – Hanna trấn an ông ta, – anh ấy bị câm.

- Hãy chờ đấy, để tôi đạp cho hắn một cú vào mông, ta sẽ biết hắn có

câm thật không! Nhưng theo cách người ta hành hạ khuôn mặt hắn, thì
không cần phải thông minh cho lắm cũng biết được các người là ai. Tôi
không muốn gặp chuyện phiền phức, cả với cảnh binh lẫn quân kháng chiến.
Thế nên hai người hãy cầm lấy đồ đạc của mình rồi biến khỏi đây đi.

- Theo cái cách mà chúng hành hạ khuôn mặt tôi, thì sẽ rất nguy hiểm

cho tôi chừng nào trời còn sáng, – Robert xen vào. – Hãy để chúng tôi ở lại
đến đêm, sau đó chúng tôi sẽ đi.

- Người Mỹ hay người Anh? – Người chủ trang trại hỏi.

- Người nước ngoài, như ông vừa nói, và bởi vì ông không muốn gặp

rắc rối với quân kháng chiến, tôi khuyên ông đừng gây chuyện với chúng
tôi.

- Anh bạn của cô cũng gan góc gớm đấy, – người chủ trang trại quay

sang phía Hanna đáp lại.

- Chúng tôi chỉ đề nghị ông cho chúng tôi được yên trong vài giờ, – cô

nói, – làm thế thì ông cũng có mất gì đâu.

- Chính tôi là người cầm súng, thế nên tôi mới là người quyết định. Và

để bắt đầu, không ai được đến đất của tôi mà đe dọa tôi. Nếu hai người
muốn ăn uống, thì chỉ cần lịch sự hỏi xin.

Người chủ trang trại hạ vũ khí xuống rồi nhìn họ từ đầu đến chân một

lát.

- Hai người không có vẻ nguy hiểm cho lắm. Theo tôi, vợ tôi vừa nấu

xong bữa trưa, nhưng trước hết hãy ra giếng mà rửa ráy, trông hai người bẩn
thỉu phát khiếp.

Nước giếng bơm lên mát lạnh đến nỗi Robert cảm thấy những vết

thương của anh đau rát. Vết thương ở cằm lại chảy máu, Hanna lấy trong túi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.