CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 260

- Tôi đã ẩn náu lâu hơn anh rất nhiều. Sống sót đòi hỏi khả năng quan

sát, rồi anh sẽ sớm hiểu ra điều đó thôi. Chúng ta sẽ tiếp tục đi trên đường
lớn cho đến lúc bình minh. Ban đêm, ta dễ dàng nhìn ra các đoàn xe của
quân Đức, còn ban ngày thì không thể phát hiện ra chúng trước khi quá
muộn. Sau đó chúng ta sẽ đi tiếp bằng xe đạp. Anh có thể lái xe với tốc độ
bao nhiêu?

- Không hơn năm mươi kilomet một giờ.

Hanna cầm lấy cổ tay anh để xem giờ trên đồng hồ của anh.

- Chúng ta có đủ thời gian để đi được ít nhất là một trăm năm mươi

kilomet. Sẽ không còn cách biên giới bao xa nữa. Chúng vẫn để lại đồng hồ
cho anh sao?

- Ai kia?

- Những kẻ đã nện anh nhừ tử ấy, một ngày nào đó anh sẽ phải kể cho

tôi nghe anh đã làm thế nào đế trốn thoát.

- Cô muốn cả tôi cũng xuống xe chăng? Cô nghi ngờ tôi chuyện gì vậy?

- Tôi không nói thế, câu hỏi của tôi rất thành thực, tôi quan tâm đến

những chuyện đã xảy ra với anh.

- Đám bảo an đã chặn chúng tôi lại, chúng đưa chúng tôi vào một ngôi

nhà. Titon và tôi bị tách nhau ra. Chúng nện chúng tôi như hai con chó để
bắt chúng tôi phải khai, tôi đã không nói gì, nếu không thì đã không bị thế
này rồi.

Anh kéo tay áo lên, để lộ cánh tay đầy những vết thuốc lá châm.

- Bởi vì tôi là người Mỹ, chúng đã quyết định sẽ giao tôi cho quân Đức.

Chúng vứt tôi lên đằng sau một chiếc xe. Lúc đó tôi đang bất tỉnh, nên
chúng chỉ giao cho một thằng chở tôi đi. Tôi tỉnh lại trên một đoạn đường
nông thôn, gã kia đang mải lái xe, tôi ở ngay sau hắn, tôi siết cổ hắn và thề
rằng gì thì gì tôi cũng sẽ bẻ gãy cổ hắn nếu hắn không dừng xe lại. Hắn đã
làm theo.

- Sau đó anh làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.