CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 262

- Không.

Cô kéo ống quần lên, để lộ một dải băng nhỏ quấn quanh bắp chân.

- Cô bị thương à?

- Ba tôi là người biết nhìn xa trông rộng.

Cô cởi dải băng ra và đưa cho Robert hai tờ một trăm franc.

- Anh cầm lấy rồi vào hỏi xem họ còn phòng không.

- Với cái giọng của tôi, cô nghĩ làm thế không mạo hiểm sao?

- Nếu một người vợ lại nói thay cho chồng thì tôi sợ còn mạo hiểm hơn

đấy, nhưng có lẽ anh nói đúng. Vậy thì chúng ta chỉ còn cách cùng lao vào
miệng sói, và hy vọng rằng lần này sẽ gặp được những người trung thực.

Bà Broué còn hơn cả một chủ nhà trọ trung thực. Từ khi chiến tranh bắt

đầu, bà đã che giấu những người chạy trốn đang chờ đợi một người dẫn
đường vượt biên. Bà cho tất cả những người đến nhà bà ở trọ. Theo đúng
quy định của pháp luật, bà có một cuốn sổ đăng ký, nhưng thường quên ghi
vào đó tên những khách trọ lén lút. Bà lại càng quả cảm hơn khi đám lính
bảo an thường xuyên ghé qua vào giờ khai vị để xem xét cuốn sổ đó. Khi
Hanna và Robert bước vào nhà trọ của bà, với khuôn mặt hốc hác và hành lý
chỉ độc một cái túi dết, bà chỉ cần nhìn là đã đoán ra tình cảnh của họ. Bà
không hỏi họ câu nào, lấy một chiếc chìa khóa treo trên bảng và dẫn họ lên
tầng trên. Bà mở cửa một phòng cho họ, trong đó có một chiếc giường lớn
và một bồn rửa.

- Nhà vệ sinh và nhà tắm ở đầu hành lang. Có lẽ hai người nên tranh

thủ lúc này, cả hai đều đang rất cần tắm rửa đấy. Những ngày tới đây, đừng
đi lại trong hành lang vào buổi sáng trước chín giờ, và đừng bao giờ xuống
dưới vào cuối chiều. Nếu hai người nghe thấy tôi ho sau quầy, hãy lên phòng
ngay. Đồ ăn được phục vụ vào mười hai giờ trưa và bảy rưỡi tối.

- Tôi sẽ trả trước cho bà vài ngày tiền trọ, – Hanna đề nghị. – Chúng tôi

áp dụng chế độ trọ một nửa, nghĩa là không ăn tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.