CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 281

32

Eleanor-Rigby

Tháng Mười năm 2016, Baltimore

Phần cuối buổi chiều đó là một cái mở ngoặc lạ lùng. George-Harrison

cư xử như chưa hề có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi. Ngồi bên bàn ăn, tôi
nói ít đến nỗi anh cảm thấy có nghĩa vụ phải trò chuyện cho cả hai người. Vì
đã cạn kiệt chủ đề, cuối cùng anh kể tôi nghe về mẹ anh. Anh dành cho bà
lòng ngưỡng mộ vô bờ. Bà là một phụ nữ tự do, không bao giờ phủ nhận các
giá trị của bản thân.

- Mẹ tôi có một cái tật là luôn ôm đồm mọi việc, nhất là những sự

nghiệp đáng tuyệt vọng nhất, – anh kể với tôi bằng giọng vui thích. – Tôi
phải thú thực là đôi khi bà hơi quá đà. Khi tôi mở xưởng mộc, mẹ đã bắt tôi
để dành tiền để trồng cây thay thế những cây tôi sẽ chặt hạ. Đó là một lời
buộc tội vô liêm sỉ, bởi vì tỉa thưa là việc làm cần thiết để bảo tồn rừng,
nhưng mỗi lần tôi giải thích với mẹ, bà đều giơ ra trước mặt tôi một tờ rơi về
tình trạng tàn phá rừng bởi các xưởng cưa ở Amazon. Bảo vệ Trái đất, bảo
vệ trẻ em, đấu tranh chống lại tình trạng bất công trong xã hội, chống chủ
nghĩa độc tài và bảo thủ, chiến đấu vì tự do và sự dung thứ… tôi nghĩ là bà
quan tâm đến tất cả các chủ đề, nhưng chủ đề bà yêu thích là nạn tham
nhũng. Bà căm thù đến điên cuồng tất cả những kẻ vì khát khao quyền lực
và tiền bạc mà hy sinh đồng loại của mình. Đã biết bao lần tôi chứng kiến bà
nổi giận khi đọc báo. Tôi nhớ lần cuối cùng bà bất bình trước khi bị lẩn
thẩn… “Ngày nào cũng có những đứa trẻ bị chết vì bom đạn, vì đói, hoặc
kiệt sức đến chết vì phải làm việc trong những điều kiện khủng khiếp, ấy thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.